Đàn ông, con trai luôn được xem là phái mạnh, phải là chỗ dựa tinh thần tốt nhất cho phái yếu, và suy nghĩ "đàn ông thì không được khóc" dường như là điều hiển nhiên. Thế nhưng, mấy ai hiểu rằng đàn ông cũng có lúc phải khóc vì đau buồn. Lúc đó, nếu bạn không thấy nước mắt của họ thì có lẽ đấy là giọt lệ chảy ngược vào lòng để che đậy cảm xúc mà thôi...
![]() |
thơ khi người đàn ông khóc (ảnh: internet) |
BÀI THƠ NÀY KHÔNG VIẾT TẶNG RIÊNG TÔI
Thơ: Tùng Trần
Bài thơ này không viết tặng riêng tôi
Mà cho cả người tỏ ra mạnh mẽ
Cố đậy che cho vơi niềm quạnh quẽ
Bởi đôi lần lặng lẽ lệ tuôn rơi
Đàn ông nào cũng như vậy mà thôi
Cũng vui tươi biết cười khi hạnh phúc
Cũng đớn đau biết buồn và biết khóc
Cũng oán hờn trách móc lúc bẽ bàng
Bởi phận đời phải gắn tiếng đeo mang
Là đàn ông thì lại càng không thể
Nhưng làm được điều đó là đâu dễ
Nên có khi để lệ chảy trong lòng
Ai đã từng qua ngày tháng bão giông
Và nếm đủ vị nồng cay cuộc sống
Hay mất đi những gì là hi vọng
Hồn lênh đênh như con nước giữa dòng
Sẽ hiểu rằng nỗi đau đớn đàn ông
Lúc xót xa cũng không hề thua kém
Đừng nghĩ suy luôn cho rằng quan niệm
Phải hiên ngang chẳng được phép yếu mềm
Mỗi con người đều có một trái tim
Để cảm thông những niềm đau ngiệt ngã
Tôi muốn nói thay nỗi lòng tất cả
Bao cuộc đời đã nén lệ tuôn rơi
Bài thơ này không viết tặng riêng tôi.
KHÓC
Thơ: Tùng Trần
Chẳng bao giờ người đàn ông tự khóc
Bởi nỗi buồn dấu tận đáy tâm can
Nước mắt không rơi dù đời hoạn nạn
Nhưng sẽ rơi theo bóng dáng một người.
Khi một mình nước mắt cứ tự rơi
Vì thấy hồn mình chơi vơi hoang dại
Vì nuối tiếc một dáng hình xa mãi
Biết tim đau khắc khoải, lệ tuôn sầu.
Đời rộng dài tìm ai đó nơi đâu ?
Đường hạnh phúc lại một lần lỡ hẹn
Trong tim anh ký ức còn nguyên vẹn
Tiếc một lần lỗi hẹn để mất nhau ...!
Đến bây giờ nước mắt trực đêm thâu
Nhớ thương em con tim buồn, mắt đỏ
Xin gửi tình này vào trong mây gió.
Bởi nhớ nhiều! ai đó... để tim đau..!
![]() |
thơ nước mắt nam nhi (ảnh: internet) |
KHI ĐÀN ÔNG KHÓC
Thơ: Tùng TrầnKhi đàn ông để nước mắt tuôn rơi
Là không còn lấy nụ cười che đậy
Nào phải đâu để người ta nhìn thấy
Nhủ chút lòng rồi thương hại cảm thông
Khóc cho mình..đời mưa bão gió giông
Mà bấy lâu trong lòng luôn chịu đựng
Người giữ gìn kẻ vô tâm hờ hững
Để bây giờ thua kém một người dưng
Dù thế nào cũng máu mủ tình thâm
Đáng hay không chút sai lầm lạc lối
Khiến tất cả tan tành như mây khói
Có lẽ nào chẳng hề thấy nhói đau
Nếu đặt mình vào vị trí của nhau
Thì cớ sự đâu nỗi nào bế tắt
Đứng giữa đàng mà lòng nghe quặn thắt
Bổng nghẹn ngào nước mắt tự nhiên rơi.
KHÓC CHO TÔI
Thơ: Tùng TrầnNgay lúc này tôi muốn khóc thật lâu
Chẳng màng đâu những câu người mai mỉa
Khóc cho vơi cõi lòng như cào xé
Cho nỗi niềm không chia sẻ cùng ai
Sao cuộc đời lại quá đổi đắng cay
Cứ mang tôi vào tháng ngày giông gió
Một niềm vui trọn vẹn chưa từng có
Như cợt đùa phút chốc bỏ ra đi
Ngay lúc này chẳng tha thiết điều chi
Tim quặn đau như đeo chì nặng trĩu
Tôi không cần người cảm thông thấu hiểu
Thà một mình tự xoa dịu vết thương
Biết làm sao mà mạnh mẽ kiêng cường
Khi tương lai con đường như bế tắt
Trải tâm tư bằng đôi dòng nước mắt
Nghe não nề mà se thắt ruột gan
Khóc cho mình chịu lắm những trái ngang
Lệ đẫm chan lên vần thơ vụn dại
Khóc thật nhiều không đắng đo ngần ngại
Cuộc đời này có phải chỉ mình tôi.
TÔI ĐÃ KHÓC
Thơ: Tùng Trần
Tôi đã khóc..khi lòng mình không thể
Chứa đựng nhiều chuyện dâu bể trong tim
Đã lâu rồi cố nén chặt lặng im
Để còn có chút niềm tin cuộc sống
Tôi đã khóc..giữa canh trường đơn bóng
Dù tâm hồn chẳng trông ngóng xa xôi
Nhưng giọt buồn cứ lặng lẽ lăn rơi
Nỗi niềm riêng mấy ai người thấu hiểu
Tôi đã khóc..để tự mình xoa dịu
Cho buớc đời không thất thểu chênh chao
Quá khứ nào cam chịu những nỗi đau
Nói lãng quên nhưng sao còn đọng mãi
Tôi đã khóc..dẫu biết rằng khờ dại
Nhưng mỉm cười sao lại quá khó khăn
Bởi đôi môi đã héo úa khô cần
Dù thời gian vẫn chan dòng lệ đắng
Tôi đã khóc..cho đời mình chẳng đặng
Một cuộc tình người thầm lặng đổi thay
Kiếp cơ hàn nên hoài vẫn trắng tay
Đành câm nín nhưng lệ dài năm tháng.
AI CŨNG NGHĨ...
Thơ: Tùng Trần
Ai cũng nghĩ..một cuộc tình tan vỡ
Người đàn ông tuy không nở nụ cười
Nhưng lệ sầu chẳng một giọt tuôn rơi
Bao đớn đau đàn bà người nhận lấy
Ai cũng nghĩ..như thế..nào phải vậy
Chẳng qua là giỏi che đậy mà thôi
Tận tâm hồn cũng đau đớn tả tơi
Nhìn vẻ ngoài thì người đâu thấu hiểu
Ai cũng nghĩ..phụ nữ là hiền dịu
Luôn thiệt thòi cam chịu sự thứ tha
Nào biết lòng đàn ông cũng bao la
Nhưng chẳng qua người ta không thổ lộ
Anh cũng nghĩ..khi mắt buồn lệ đổ
Là đắng cay của đau khổ tột cùng
Nhưng người à..nào có hiểu cho không
Có đôi khi lệ lòng còn gấp bội
Ai cũng nghĩ..đàn ông luôn lừa dối
Chỉ cợt đùa nơi chót lưỡi đâu môi
Là con người sao phân biệt ai ơi
Bởi đàn ông cũng biết cười biết khóc
Ai cũng nghĩ..chữ giận hờn trách móc
Những nỗi niềm trằn trọc suốt canh thâu
Người phụ nữ luôn đứng ở hàng đầu
Mình nhận hết bao u sầu buồn bã
Ai cũng nghĩ..như thế là sai ạ
Đừng vội vàng mà đánh giá một ai
Bởi cuộc đời mang hương vị đắng cay
Gái hay trai thì ai nào có khác
Cũng vui tươi..như bài ca bản nhạc
Cũng chạnh lòng..như hạt cát hoang vu.
ĐÀN ÔNG LÀ THẾ
Thơ: Nguyễn Đình HuânNước mắt đàn ông mấy ai nhìn thấy.
Cũng thành dòng nhưng lại chảy vào trong.
Như sóng biển khơi cuồn cuộn trong lòng.
Giống bão tố như cuồng phong mùa hạ.
Nỗi buồn đàn ông chôn vào trong dạ.
Mắt vô hồn tim hoá đá hoang vu.
Như cánh chim lang thang giữa mây mù.
Tình đã chết như mùa thu rụng lá.
Khi đàn ông bị thất tình đau quá.
Sẽ trở thành người xa lạ ngu ngơ.
Thức suốt đêm trông mặt mũi bơ phờ.
Đốt thuốc lá vật vờ như cái bóng.
Khi chia tay với cuộc tình cay đắng.
Không khóc đâu cũng chẳng hề than.
Chỉ cười buồn dù tim vỡ nát tan.
Người đàn ông không dễ dàng thổ lộ.
Là đàn ông có mấy người than thở.
Những lúc buồn đau khổ vẫn lặng im.
Có những khi tan nát cả con tim.
Mượn men cay để đi tìm quên lãng.
Là đàn ông thích tỏ ra hoành tráng.
Vỏ bề ngoài luôn lãng mạn vô tư.
Là đàn ông hình như thấy hình như.
Cũng thường thôi đàn ông dù đã ráng.
(đang cập nhật...)
Tôi đã thấy người đàn ông ấy khóc
Giọt châu rơi trên khoé mắt lặng thầm
Những trở trăn và cuộc đời gai góc
Chỉ một mình đắng đót trả thinh câm
Anh lạc mất nửa đời trầm quá khứ
Những dối gian chất chứa trái tim gầy
Nghe dịu ngọt còn đây câu hẹn hứa
Người trao người trong khoảng khắc tình say.
Thì thôi chỉ một lần thương lầm lỡ
Quãng đường sau trắc trở lối về chiều
Ai góp nhặt lãng quên rồi trả nhớ
Để đêm sầu đêm đối bóng hoang liêu
Thương thương lắm, thật nhiều yêu dấu hỡi
Những hờn ghen đâu thể nhạt hương tình
Sao không nói chỉ một điều "Anh nhớ"
Cho nụ cười rực rỡ mỗi bình minh.
Thương tiếc chi một người phản bội
Buồn khổ chi cho nỗi sầu lo
Dứt đi một kiếp duyên tơ
Duyên không có nợ tình hờ quăng đi
Nói thì nói vậy mà vẫn nhớ
Hận thì hận đã lỡ yêu rồi
Tình yêu duyên nợ do trời
Em vui duyên mới nợ đời anh mang.
Tôi yêu người đàn ông vì tôi đã khóc
Giọt nước mắt ấy đã không thể rơi nhanh
Nó dần đọng lại như giọt sương đêm lạnh
Và tôi đã yêu ...tôi yêu anh từ đấy !
***
Anh khóc cho tôi vì đời giăng cạm bẫy ?
Anh khóc cho phận tằm nhả kén vun tơ ?
Anh đã khóc cho tình hai đứa bơ vơ
Vẫn chung một bầu trời nhưng không gặp mặt ...
***
Anh biết không ... trái tim em càng se thắt ?
Khi thấy anh tay cầm điếu thuốc suy tư
Đôi trái tim anh và em đã mệt nhừ
Đã bao đêm rồi mình gần như thức trắng ?
***
Câu chuyện em kể lại làm anh lo lắng
Em xin lỗi ... em nào có muốn thế đâu
Chỉ tại em mang nhiều chuyện quá đau sầu
Cảm ơn anh đến bên em dù đã muộn .
Thật ra đàn ông cũng khóc như ai
Ai bảo rằng đàn ông ai cũng sai
Chưa chắc đâu vì đàn bà cũng vậy ?
Nếu một ngày ai vô tình nhìn thấy
Giọt nước mắt người đàn ông khẽ rơi
Thì tôi xin ai đó chớ vội cười
Vì ai mà chẳng đôi lần yếu đuối
Giọt nước mắt người đàn ông rớt vội
Cũng bởi vì họ quá yêu mà thôi
Quá chung tình nên mới khổ một đời
Quá chung tình nên tim giờ mới nhói
Yêu say đắm chỉ vì một câu nói
Mà hai người đã lỡ vội buông tay
Đàn bà buồn sống nhức nhối tháng ngày
Còn nước mắt đàn ông ai nhìn thấy
Thật ra đàn ông cũng buồn biết mấy
Họ buồn vì mình đã phải buông tay
Buồn vì không được che chở tháng ngày
Cho một người mà họ thương yêu nhất
Lúc còn yêu người đàn ông tất bật
Chia tay rồi chỉ còn nước mắt rơi
Đàn bà ơi xin hãy nhớ một lời
Rằng hãy yêu đừng bao giờ gian dối …
Có hèn không...khi đàn ông nhỏ lệ
Những ưu tư ta không thể nén kìm
Những nỗi niềm không thể nằm im
Cứ dồn nén trong tim....thành giọt...
.
Đàn ông chứ....có phải đâu robot
Cũng yêu thương,cũng bồng bột...trong đời
Cũng nghẹn ngào,cay đắng...cũng lệ rơi
Khi họ khóc...là khi đời thật nhất.
Xin đừng ép đàn ông...phải khác
Chỉ hiên ngang...,không lãng mạn,u sầu
Vậy tư tình họ biết gởi vào đâu
Khi không được bắc cầu từ hai nhịp...
Nỗi đau thầm lặng ở trong lòng,
Nghèn nghẹn dân trào nơi cổ họng
Nước mắt lưng tròng sao dám rơi
Ly rượu nồng chiều nay có làm vơi!
Nỗi cô đơn, đêm dài gối chiếc,
Nơi xa xôi ấy có bao giờ em biết!
Càng say rồi, anh càng nhớ em hơn.
Đàn ông say có được khóc không em?
Nước mắt rơi bởi bao niềm nuối tiếc,
Và anh ước một lần em biết,
Một lần anh được khóc cùng em.
( viết cho người đã xa!)
Là đàn ông ,anh chẳng khóc được đâu
Bởi dư lệ đã trở thành hóa thạch
Người cất bước mịt mù nơi đất khách
Cánh nhạn chiều cũng khuất nẻo chân mây!
Đọng trong tim giọt sầu đắng dâng đầy
Vùi chôn chặt vào mồ sâu quá khứ
Hồn có lúc thét gào như sóng dữ
Đến bạc đầu mà cũng chẳng hết đau!
Chỉ biết ôm một khối đắng tủi sầu
Dựa bóng mình trong đêm tàn hoang vắng
Nghe thánh thót giọt Ngâu rơi tĩnh lặng
Rớt bên thềm , đêm thu vắng chênh chao!
Tiếng đàn khuya ...ai oán... chẳng thể nào
Nâng câu hát khúc tình ca được nữa
Chỉ còn lại bếp tàn xưa tắt lửa
Lạnh ngắt rồi , hơi ấm của bàn tay!
Khóc được ư? Có lẽ thế gian này
Mọi nước mắt đã trở thành hóa thạch
Chỉ còn lại chiếc cầu Ô ngăn cách
Gẫy nhịp rồi...ta biết bước về đâu!
Em hãy vui như cái thủa ban đầu
Tay trong tay nơi miền xa xôi ấy
Có khi nào trái tim em run rẩy
Khi nghĩ về ...kỷ niệm.... đã lùi xa....?
Ô kìa nước mắt chảy buồn không
Chẳng lẽ không rơi cứ tưởng hồng!
Giấu vội lau đi vơi hận tủi
Chảy lem cứ kệ chạnh đau lòng!
Bờ vai mạnh mẽ là nơi tựa
Nước mắt yếu mềm chảy khuất trông
Có chết cũng đừng cho mắt ướt
Can trường, mạnh mẽ, hỡi đàn ông!
Xế bóng hoàng hôn ...tự lúc nào
Giật mình ...mộng vỡ ...tim nhói đau
Soi gương sắc bạc ...loang màu tóc
Giọt Lệ Đàn Ông ...Rên Rĩ Gào :'( oe oe
Giọt thương ,giọt yêu ...gieo cho nhau
Giọt âu ,giọt yếm ...đã dâng trao
Giọt Nhớ ! Khắc - Ghim ! Phồng Gân Máu
Giọt Lệ Đàn Ông ...rơi vì sao …?--> chao ui ĐAU :'(
Núi kia lặng khóc ...thành hang động
Biễn tức tưỡi lòng ...sũi bọt dâng
Trời cao nức nỡ ...mưa tầm tã
Đàn Ông ...Nuốt Lệ Ỡ Trong Lòng …! :'(