Thơ viết về Đàn Bà & Thân phận Đàn Bà. |
THƠ HAY VIẾT VỀ NGƯỜI ĐÀN BÀ
Cuộc đời này nếu thiếu đi đàn bà, thì xã hội sẽ ra sao nhỉ?
Chắc bạn sẽ cho rằng đó là một câu hỏi rất ngớ ngẩn, bởi vì chắc chắn đàn bà vẫn sẽ luôn tồn tại trên thế gian này, chỉ là ta đưa ra giả thiết đó để thấy được ĐÀN BÀ có quan trọng với ta nói riêng và xã hội nói chung hay không.
ĐÀN BÀ tượng trưng cho cái đẹp, cái đẹp ấy không chỉ ở hình thức mà tạo hóa ban cho, mà còn đẹp ở tâm hồn nữa, họ sẵn sàng hy sinh bản thân mình để lo cho gia đình.
thơ hay viết về người đàn bà (ảnh: internet) |
Ngược dòng thời gian trở về thời đất nước còn chiến tranh, đã có biết bao nhiêu người đàn bà lên đường ra đánh giặc, những người đàn bà còn lại ở quê làm hậu phương vững chắc cho tiền tuyến. Ngày nay, những người đàn bà không chỉ chăm lo cho gia đình mà còn hoàn thành tốt công việc ngoài xã hội, góp phần phát triển đất nước nữa.
PHẬN ĐÀN BÀ cũng giống như một canh bạc vậy, nếu may mắn thì lấy được người chồng tốt, gia đình hạnh phúc, và ngược lại, nếu hạnh phúc dang dở, họ phải gánh chịu không chỉ là điều tiếng mà còn nhiều hệ lụy khác nữa. Vậy nhưng họ vẫn phải mạnh mẽ, giấu nước mắt vào trong để nở nụ cười, trong sâu thẳm họ cũng khát khao và mơ ước nhiều lắm chứ !
Sẽ chẳng có ngòi bút nào có thể nói hết được nỗi lòng của người đàn bà cũng như phận của họ. Thế nên mỗi tác giả, mỗi bài thơ là một sự khai thác về người đàn bà và phận đàn bà khác nhau.
Hôm nay Thu Hà giới thiệu với Quý vị chùm thơ viết về người đàn bà và phận đàn bà của nhiều tác giả khác nhau, qua đó chúng ta sẽ càng hiểu thêm về họ để có được cách nhìn thông cảm hơn, tích cực hơn!
viết về người đàn bà (ảnh: internet) |
#01. (⇧)
PHẬN ĐÀN BÀ - Thơ: Tùng Nguyễn
Người đàn bà .. sau vất vả lo toan
Không so sánh hay vội vàng luyến tiếc
Trước bổn phận họ luôn chỉ có biết
Vì người thân mọi việc chẳng nề hà..
Người đàn bà .. cùng cảm xúc như ta
Cũng lúc vui hay mắt nhòa đẫm lệ
Chỉ có khác luôn thấy mình yếu thế
Nên đành lòng chấp nhận để ấm êm..
Người đàn bà.. cũng trống vắng về đêm
Cũng thao thức yếu mềm khi bất chợt
Mong ai đó luôn sẻ bùi chia ngọt
Biết lắng nghe góc khuất để nguôi lòng..
Người đàn bà .. nhiều điểm khác đàn ông
Họ luôn nghĩ vợ chồng là vĩnh cửu
Nhưng đôi lúc trong lòng vẫn cam chịu
Bởi vì con .... sợ thiếu đi một phần..
Người đàn bà .. rất hay dễ tủi thân
Nhiều lúc giận nhưng ân cần lại hết
Dù vẫn biết .. nhưng nhiều khi mải việc
Thường bị quên chẳng nhớ đến mỗi ngày.
Không so sánh hay vội vàng luyến tiếc
Trước bổn phận họ luôn chỉ có biết
Vì người thân mọi việc chẳng nề hà..
Người đàn bà .. cùng cảm xúc như ta
Cũng lúc vui hay mắt nhòa đẫm lệ
Chỉ có khác luôn thấy mình yếu thế
Nên đành lòng chấp nhận để ấm êm..
Người đàn bà.. cũng trống vắng về đêm
Cũng thao thức yếu mềm khi bất chợt
Mong ai đó luôn sẻ bùi chia ngọt
Biết lắng nghe góc khuất để nguôi lòng..
Người đàn bà .. nhiều điểm khác đàn ông
Họ luôn nghĩ vợ chồng là vĩnh cửu
Nhưng đôi lúc trong lòng vẫn cam chịu
Bởi vì con .... sợ thiếu đi một phần..
Người đàn bà .. rất hay dễ tủi thân
Nhiều lúc giận nhưng ân cần lại hết
Dù vẫn biết .. nhưng nhiều khi mải việc
Thường bị quên chẳng nhớ đến mỗi ngày.
#02. (⇧)
MẶC KỆ ĐỜI VUI VẺ NHÉ… NGƯỜI ƠI! - Thơ: Vũ Xuân Hòa
Phận đàn bà mười hai bến mong manh
Gặp bến trong giấc an lành mộng đẹp
Gắn bó trọn đời như một đôi dép
Vượt cả gập ghềnh nhỏ hẹp quanh co
Phận đàn bà nhiều lắm những nỗi lo
Nghiêng chòng chành trước sóng to gió lớn
Chuyện chồng con cũng đôi khi xô gợn
Miệng lưỡi đời cà chớn ưỡn ẹo trêu
Bởi vậy mà có lúc thấy thật kiêu
Người đời gọi cô bé liều đanh đá
Lại có khi em lạnh lùng băng giá
Phải chăng vì xa quá một niềm thương
Cõi tạm này còn nhiều lắm nhiễu nhương
Cứ thực tâm với con đường em chọn
Đừng bận lòng với những lời đưa đón
Người rộng lòng… kẻ nhỏ mọn tức ghen
Phận đàn bà cay đắng cũng từng quen
Bao khốn khó chất chồng lên vai nhỏ
Đem yêu thương trút chân tình trao ngỏ
Đêm cô phòng vàng võ cảnh đợi trông
Ta muốn em tươi thắm tựa nụ hồng
Cứ mỉm cười bão giông đời mặc kệ
Sống vô tư vươn lên đầy mạnh mẽ
Đúng nghĩa đời… phái đẹp nhé là em...
Gặp bến trong giấc an lành mộng đẹp
Gắn bó trọn đời như một đôi dép
Vượt cả gập ghềnh nhỏ hẹp quanh co
Phận đàn bà nhiều lắm những nỗi lo
Nghiêng chòng chành trước sóng to gió lớn
Chuyện chồng con cũng đôi khi xô gợn
Miệng lưỡi đời cà chớn ưỡn ẹo trêu
Bởi vậy mà có lúc thấy thật kiêu
Người đời gọi cô bé liều đanh đá
Lại có khi em lạnh lùng băng giá
Phải chăng vì xa quá một niềm thương
Cõi tạm này còn nhiều lắm nhiễu nhương
Cứ thực tâm với con đường em chọn
Đừng bận lòng với những lời đưa đón
Người rộng lòng… kẻ nhỏ mọn tức ghen
Phận đàn bà cay đắng cũng từng quen
Bao khốn khó chất chồng lên vai nhỏ
Đem yêu thương trút chân tình trao ngỏ
Đêm cô phòng vàng võ cảnh đợi trông
Ta muốn em tươi thắm tựa nụ hồng
Cứ mỉm cười bão giông đời mặc kệ
Sống vô tư vươn lên đầy mạnh mẽ
Đúng nghĩa đời… phái đẹp nhé là em...
thơ hay về người đàn bà (ảnh: internet) |
#03. (⇧)
ĐÀN BÀ - Thơ: Trần Hữu
Nếu mà không có đàn bà!
Hỏi rằng thế giới sẽ ra thế nào?
Long lanh đôi mắt đẹp sao
Môi hồng, da trắng in vào tâm ai?
Tóc đen dáng Ngọc trang đài
Đôi gò bồng đảo hương mai nồng nàn
Đẹp thay nét đẹp trời ban
Dịu dàng, duyên dáng ngắm nàng thướt tha
Hương yêu nồng ấm thật thà
Thủy chung son sắt mặn mà người ơi!
Đa đoan số phận do trời
Cũng là số nhỏ của đời mà thôi
Đàn bà nay khác xưa rồi
Thương trường ngang dọc một thời lừng danh
Chính trường đẹp tựa bức tranh
Ghi vào trang sử tên anh, tên nàng
Đêm thanh dưới ánh trăng vàng
Nâng ly rượu đỏ ngắm nàng kiêu sa
Họa bình thi phú mượt mà
Không thể thiếu được đàn bà người ơi!
Hỏi rằng thế giới sẽ ra thế nào?
Long lanh đôi mắt đẹp sao
Môi hồng, da trắng in vào tâm ai?
Tóc đen dáng Ngọc trang đài
Đôi gò bồng đảo hương mai nồng nàn
Đẹp thay nét đẹp trời ban
Dịu dàng, duyên dáng ngắm nàng thướt tha
Hương yêu nồng ấm thật thà
Thủy chung son sắt mặn mà người ơi!
Đa đoan số phận do trời
Cũng là số nhỏ của đời mà thôi
Đàn bà nay khác xưa rồi
Thương trường ngang dọc một thời lừng danh
Chính trường đẹp tựa bức tranh
Ghi vào trang sử tên anh, tên nàng
Đêm thanh dưới ánh trăng vàng
Nâng ly rượu đỏ ngắm nàng kiêu sa
Họa bình thi phú mượt mà
Không thể thiếu được đàn bà người ơi!
*** Mời bạn xem thêm những bài thơ vợ chồng thật hay và tình cảm..
#04. (⇧)
NGƯỜI ĐÀN BÀ TÌM KIẾM NHỮNG GIẤC MƠ - Thơ: Diệp Ly
Người đàn bà tìm kiếm những giấc mơ
Quên ngày tháng hững hờ qua song cửa
Đêm trầm mặc nghe linh hồn mục rữa
Khẽ thở dài trăn trở giọt tình loang.
Người đàn bà mang tâm sự đa đoan
Chôn vào tim dở dang ngàn ước vọng
Cố níu kéo cho riêng mình ảo mộng
Vớt bóng trăng lay đọng giữa sông sầu.
Người đàn bà ngụp lặn đáy bể dâu
Tìm ngơ ngác buổi đầu bao hẹn ước
Những mùa yêu như thuyền trôi ngược nước
Để trọn đời day dứt nỗi niềm riêng.
Người đàn bà lạc lối lỡ tơ duyên
Đêm ưu tư muộn phiền dâng chất ngất
Co người lại nép mình trong góc khuất
Trốn nỗi buồn thao thức giữa trời thu.
Một mối tình trọn vẹn biết tìm đâu
Khi chiều xuống bạc màu từng tia nắng
Mong bình yên yên bình trong khoảng lặng
Như ráng chiều tỏa rạng cuối trời xa
Người đàn bà lại tìm những giấc mơ...
Quên ngày tháng hững hờ qua song cửa
Đêm trầm mặc nghe linh hồn mục rữa
Khẽ thở dài trăn trở giọt tình loang.
Người đàn bà mang tâm sự đa đoan
Chôn vào tim dở dang ngàn ước vọng
Cố níu kéo cho riêng mình ảo mộng
Vớt bóng trăng lay đọng giữa sông sầu.
Người đàn bà ngụp lặn đáy bể dâu
Tìm ngơ ngác buổi đầu bao hẹn ước
Những mùa yêu như thuyền trôi ngược nước
Để trọn đời day dứt nỗi niềm riêng.
Người đàn bà lạc lối lỡ tơ duyên
Đêm ưu tư muộn phiền dâng chất ngất
Co người lại nép mình trong góc khuất
Trốn nỗi buồn thao thức giữa trời thu.
Một mối tình trọn vẹn biết tìm đâu
Khi chiều xuống bạc màu từng tia nắng
Mong bình yên yên bình trong khoảng lặng
Như ráng chiều tỏa rạng cuối trời xa
Người đàn bà lại tìm những giấc mơ...
thơ buồn viết về người đàn bà (ảnh: internet) |
#05. (⇧)
EM - NGƯỜI ĐÀN BÀ.. - Thơ : Thanh Tâm
Em - Người đàn bà luôn có những khát khao
Khi đam mê thì rất khó từ bỏ
Đường tới đích gặp vô vàn gian khó
Đôi chân này em sẽ cố vượt qua
Em - Người đàn bà không mơ ước xa hoa
Chỉ bình dị như con người mình vốn có
Những lúc cần nhẹ nhàng như cơn gió
Nhưng khi cần cũng đanh đá chua ngoa
Em - Người đàn bà tỉ mỉ và sâu xa
Luôn tự tay cất đồ dù cũ kỹ
Đặt lên môi những nụ cười hoan hỉ
Dù trong lòng còn nặng những nỗi đau
Em - Người đàn bà mặc nước mắt rơi mau
Như cơn mưa giữa ngày ngâu tháng bảy
Em xót xa trước cảnh đời ngang trái
Đồng cảm với người vơi bớt buồn thương
Em - Người đàn bà đặt bút viết vần thơ
Em cứ viết về điều luôn tồn tại
Như đốm lửa âm ỉ luôn cháy mãi
Dù tâm hồn còn đó những chênh vênh
Em - Người đàn bà thả nỗi buồn vào tim
Sợ vô tình làm cho ai cay mắt
Nên một mình em chăm chỉ góp nhật
Tạo niềm tin cho chính bản thân mình.
Khi đam mê thì rất khó từ bỏ
Đường tới đích gặp vô vàn gian khó
Đôi chân này em sẽ cố vượt qua
Em - Người đàn bà không mơ ước xa hoa
Chỉ bình dị như con người mình vốn có
Những lúc cần nhẹ nhàng như cơn gió
Nhưng khi cần cũng đanh đá chua ngoa
Em - Người đàn bà tỉ mỉ và sâu xa
Luôn tự tay cất đồ dù cũ kỹ
Đặt lên môi những nụ cười hoan hỉ
Dù trong lòng còn nặng những nỗi đau
Em - Người đàn bà mặc nước mắt rơi mau
Như cơn mưa giữa ngày ngâu tháng bảy
Em xót xa trước cảnh đời ngang trái
Đồng cảm với người vơi bớt buồn thương
Em - Người đàn bà đặt bút viết vần thơ
Em cứ viết về điều luôn tồn tại
Như đốm lửa âm ỉ luôn cháy mãi
Dù tâm hồn còn đó những chênh vênh
Em - Người đàn bà thả nỗi buồn vào tim
Sợ vô tình làm cho ai cay mắt
Nên một mình em chăm chỉ góp nhật
Tạo niềm tin cho chính bản thân mình.
THƠ PHẬN ĐÀN BÀ
Những bài thơ hay viết về phận đàn bà. Thơ đàn bà buồn, cô đơn. Thơ nói lên sự bất hạnh của người đàn bà trong tình yêu, gia đình & cuộc sống..#06. (⇧)
NGƯỜI ĐÀN BÀ CÔ ĐƠN - Thơ: Đức Trung
Người đàn bà có gương mặt xót xa
Bởi cuộc sống nhiều phong ba bão tố
Bão tố của lòng mình với biết bao trăn trở
Bão tố của tình yêu khi dang dở cách xa...
Thu đã về mang lại những hương hoa
Làm dịu tâm hồn người đàn bà son trẻ
Gió mùa thu mơn man nhè nhẹ
Xoa vết thương lòng và làm dịu vết đau.
Người đàn bà có mái tóc đen nâu
Có đôi mắt thẳm sâu chứa nỗi sầu vô tận
Trước gian lao vẫn vượt lên số phận
Và mỉm cười... dù lận đận cô đơn.
Người đàn bà ngồi ngắm ánh hoàng hôn
Ngắm biển xanh thả tâm hồn tĩnh tại
Biết quên đi những lỗi lầm vụng dại
Tự răn mình...xây dựng lại tương lai.
Bởi cuộc sống nhiều phong ba bão tố
Bão tố của lòng mình với biết bao trăn trở
Bão tố của tình yêu khi dang dở cách xa...
Thu đã về mang lại những hương hoa
Làm dịu tâm hồn người đàn bà son trẻ
Gió mùa thu mơn man nhè nhẹ
Xoa vết thương lòng và làm dịu vết đau.
Người đàn bà có mái tóc đen nâu
Có đôi mắt thẳm sâu chứa nỗi sầu vô tận
Trước gian lao vẫn vượt lên số phận
Và mỉm cười... dù lận đận cô đơn.
Người đàn bà ngồi ngắm ánh hoàng hôn
Ngắm biển xanh thả tâm hồn tĩnh tại
Biết quên đi những lỗi lầm vụng dại
Tự răn mình...xây dựng lại tương lai.
thơ viết về người đàn bà tôi yêu (ảnh: internet) |
#07. (⇧)
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ - Thơ: Đức Trung
Em trải qua bao thăng trầm cuộc sống
Giữa dòng đời đầy sóng dữ phong ba
Đã bao phen khoé mắt lệ nhạt nhoà
Lòng khắc khoải nỗi xót xa vô tận.
Chuyện tình duyên kiếp này sao lận đận?
Khóc cuộc tình...đánh mất tuổi thanh xuân
Rong ruổi, bon chen kiếp sống phong trần
Như gánh nặng ngàn cân trên vai nhỏ.
Em muốn chôn cuộc tình đầy bão tố
Dưới mộ sâu phủ trắng chiếc khăn tang
Để từ nay em phải chịu lỡ làng
Mãi trở thành NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ!
Bao canh dài em trở trăn không ngủ
Hạnh phúc nào ấp ủ trái tim côi?
Em hãy vui lên kiêu hãnh với đời
Qua đêm tối ngày mai trời hừng sáng.
Giữa dòng đời đầy sóng dữ phong ba
Đã bao phen khoé mắt lệ nhạt nhoà
Lòng khắc khoải nỗi xót xa vô tận.
Chuyện tình duyên kiếp này sao lận đận?
Khóc cuộc tình...đánh mất tuổi thanh xuân
Rong ruổi, bon chen kiếp sống phong trần
Như gánh nặng ngàn cân trên vai nhỏ.
Em muốn chôn cuộc tình đầy bão tố
Dưới mộ sâu phủ trắng chiếc khăn tang
Để từ nay em phải chịu lỡ làng
Mãi trở thành NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ!
Bao canh dài em trở trăn không ngủ
Hạnh phúc nào ấp ủ trái tim côi?
Em hãy vui lên kiêu hãnh với đời
Qua đêm tối ngày mai trời hừng sáng.
#08. (⇧)
NGƯỜI ĐÀN BÀ BƯỚC QUA NỬA THANH XUÂN - Thơ: Tùng Trần
Người đàn bà qua nửa tuổi thanh xuân
Lắm khổ đau nhưng chưa từng hạnh phúc
Đời gian nan với vô vàn khó nhọc
Giam nỗi niềm nơi góc khuất con tim
Chỉ muốn rằng được một chốn bình yên
Nào mộng mơ hảo huyền điều xa xỉ
Sống giản đơn cùng tháng ngày bình dị
Có đuợc người tri kỉ để sẻ san
Nửa cuộc đời theo dòng chảy đa đoan
Như cánh hoa dần hao mòn hương sắc
Có những khi giữa đêm trường heo hắt
Khép mi gầy mà nước mắt lăn rơi
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Cũng giống như bao người đều mong muốn
Được bước đi trên con đường lựa chọn
Mĩm môi cười ôm trọn nửa yêu thương.
Lắm khổ đau nhưng chưa từng hạnh phúc
Đời gian nan với vô vàn khó nhọc
Giam nỗi niềm nơi góc khuất con tim
Chỉ muốn rằng được một chốn bình yên
Nào mộng mơ hảo huyền điều xa xỉ
Sống giản đơn cùng tháng ngày bình dị
Có đuợc người tri kỉ để sẻ san
Nửa cuộc đời theo dòng chảy đa đoan
Như cánh hoa dần hao mòn hương sắc
Có những khi giữa đêm trường heo hắt
Khép mi gầy mà nước mắt lăn rơi
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Cũng giống như bao người đều mong muốn
Được bước đi trên con đường lựa chọn
Mĩm môi cười ôm trọn nửa yêu thương.
#09. (⇧)
NGƯỜI ĐÀN BÀ ẤY - Thơ: Thạch Thảo
Đã lâu rồi nụ cười ấy chẳng tươi
Chỉ nhếch mép giữa trần đời ô trọc
Ai thấu hiểu một nỗi lòng cô độc
Giấu lặng thầm giọt nước mắt trong tim...
Đã lâu rồi ánh mắt ấy im lìm
Chẳng thay đổi với vui buồn, ai oán
Vẫn nhìn đời hai mảng màu tối sáng
Mà tâm hồn luôn gào thét
Phía sau...
Đã lâu rồi quen mất với nỗi đau
Làm bạn với bóng đêm nghe đời lầm lỡ
Ngày tháng nhiều lên chất chồng thêm tan vỡ
Nếm trãi nỗi đau đời nên ta mãi
Trần gian..
Đôi lúc chạnh lòng...
Bỗng thấy...
hoang mang...
Chỉ nhếch mép giữa trần đời ô trọc
Ai thấu hiểu một nỗi lòng cô độc
Giấu lặng thầm giọt nước mắt trong tim...
Đã lâu rồi ánh mắt ấy im lìm
Chẳng thay đổi với vui buồn, ai oán
Vẫn nhìn đời hai mảng màu tối sáng
Mà tâm hồn luôn gào thét
Phía sau...
Đã lâu rồi quen mất với nỗi đau
Làm bạn với bóng đêm nghe đời lầm lỡ
Ngày tháng nhiều lên chất chồng thêm tan vỡ
Nếm trãi nỗi đau đời nên ta mãi
Trần gian..
Đôi lúc chạnh lòng...
Bỗng thấy...
hoang mang...
Bạn vừa xem qua chùm thơ viết về người đàn bà, thân phận người đàn bà hay nhất. Chùm thơ này sẽ thường xuyên cập nhật những sáng tác mới hơn bạn nhé!.. Đừng quên chia sẻ cảm xúc của bạn ở phần bình luận bên dưới bài viết!..
Là nước , là muối , là ... tình
Là thương , là giận , là khinh , là hờn
Đôi khi tuôn hết nguồn cơn
Tỏ bày ai oán ... vang hơn cung sầu
Nước mắt cá sấu ... cũng âu
Tùy cơ , tùy cảnh ... buông châu cho đời ! ?
Bờ mi hoen ướt thay lời
Cho anh dành dỗ ... cho đời thêm xuân
Đàn bà nước mắt không tuôn
Khác chi giếng cạn ... cho buồn lòng nhau ! ! !
.....
Người đàn bà ôm cuộc tình đã lỡ
Giấu nỗi buồn vào sợi tóc mong manh
Mượn cung đàn than thở lúc chòng chành
Nhịp nhặt khoan ru mình về Dĩ vãng
.....
Nhìn mây trôi nơi cuối trời lãng đãng
Trăng khuyết rồi vẫn ngồi hát đò đưa
Xuân đã qua còn nặng chút duyên thừa
Cung lỡ.dây chùng vẫn ca bài ..Tình Lỡ
.....
Dạ khúc đêm nay buông cung sầu nức nở
Nhịp lỡ..dây chùng mấy ai đàn đừng sai
Mười ngón tay thon..lau giọt vắn..giọt dài
Tiếng nấc trong đêm ..nhịp nhặt khoan ....em hát
....
Nhớ năm xưa dấu chân còn trên cát
Trót lỡ rồi khi sóng xóa bờ em
Để lại trong đêm bao nỗi nhớ khát thèm
Nắn nót so dây...Phận đàn bà...Em khóc.../
(Hồ Tịnh Văn)
Đã bao giờ bạn yêu một người đàn bà?
Yêu một trái tim đã chịu nhiều cay đắng!
Bạn có biết cuộc đời chị thăng trầm, không phẳng lặng
Khao khát tấm chân tình...
Chị khát cháy hồn mình
Khi đang khô cằn đá sỏi
Bỗng một chiều kia cơn mưa rào ập tới
Linh hồn khô đâm chồi.
Những chiếc lá non tơ bật tung cánh cửa cuộc đời
Hướng về phía mặt trời mới mọc
Những mầm non đang trở mình tạo chất diệp lục
Lá non xanh dần...
Niềm hy vọng nhiều lúc rất đỗi mong manh
Tình yêu cũng đến bất ngờ trong cuộc sống
Chỉ cần vui ước mộng
Chẳng bon chen, chẳng trăn trở điều gì
An phận rồi đời mải miết, trôi đi...
Trong ngôi nhà
Người đàn bà nhìn qua cửa sổ
Ánh mặt trời tia sắc màu rực rỡ
Chiếu xuống mặt hồ lóng lánh, những gợn sóng lăn tăn
Chị mỉm cười hiện rõ trên khuôn mặt những nếp nhăn
Sóng cũng đẹp,
Nếp nhăn cũng đẹp!
Chị nhớ chiều kia, trên lối về nhỏ hẹp
Có một ánh nhìn, thất lạc trốn vào tim
Bối rối bao đêm
Chị thấp thỏm kiếm tìm
Và từ đó hàng đêm,
Con tim chị cứ âm thầm gào gọi tên người ấy
Chị đã yêu!
Tình yêu là gì khiến chị phải khổ đau
Phải nếm trải những giày vò thể xác
Con tim yêu cồn cào, loạn lạc
Chị nào tin mình ngơ ngác, giữa sa mạc mênh mông
Nỗi nhớ ánh mắt kia đau đáu tột cùng.
Ánh nhìn mông lung
Chị lặng thầm tranh đấu...
Muốn tìm về cõi vắng của bình yên
Chị không tin
Rồi lại tự giận mình
Không dám tin tấm lòng trung trinh bị tình yêu phá vỡ
Chị quặn thắt từng nhịp thở
đớn đau
Ước gì chị và người ấy đừng bao giờ gặp nhau!...
Nhưng trái tim chị
Đang yêu...
Như thuở mới bắt đầu...
Người đàn bà mang tâm hồn rách nát
Bởi từ lâu thân xác đã héo mòn
Cả cuộc đời lo lắng chuyện chồng con
Với cha mẹ cũng lo tròn chữ hiếu
Vậy mà sao cuộc đời không chịu hiểu
Nổi bão giông cho thân xác tiêu điều
Mỗi đêm về trong sâu thẳm cô liêu
Cùng tâm trí ẩn bao điều tủi cực.
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG EM
******
Đừng cười em nhé anh !
Khi ngoài kia bao kẻ luôn bon chen
Thì em - cô gái ngốc khờ và tinh nghịch
Vẫn ngày nhớ đêm mong ...
Làm những điều em thích..
Đợi chờ anh.
Đừng cười em nhé anh !
Dẫu thời gian như con ngựa bất kham
Thì em vẫn ghìm cương kéo lại
Ký ức hôm nào trong em luôn sống mãi
Với tình anh.
Đừng cười em nhé anh !
Hạnh phúc mà bao người muốn trao
Chưa một lần em giang tay đón nhận
Ấy vậy mà ..
Mẩu tin nhắn thôi bỗng làm em ngơ ngẩn
" Em thế nào " .
Đừng cười em nhé anh !
Khi người ta chỉ thích những mới mẻ xa hoa
Còn em lại sống với những điều xưa cũ
Mỗi sớm tinh mơ khi người chìm trong giấc ngủ
Nhớ bàn tay khẽ nắm ..
Tiễn đi làm..
Rồi mưa nắng và những phút lang thang
Hai đứa đạp xe chở nhau qua bao ngày giông gió..
Những con đường , bến sông
Hay con dốc dài mấy độ
Nơi công viên..
Ta làm chốn hẹn hò.
Cả những lần em ốm yếu
Anh lo..
Chỉ bát cháo hoa cũng làm em khỏe lại
Dăm món giản đơn khiến em thèm mãi
Nguôi ngoai.
Đừng cười em nhé anh !
" Hãy yên tâm bên họ đi "
Em thì thầm bảo thế
Chuyện của mình như hoàng hôn bóng xế
Nó chỉ sống trong em trong mỗi giấc mơ về.
Đừng cười em nhé anh.. !
Em sẽ tự tập sống cho riêng mình
Chỉ là..
Người đàn bà trong em đã giấu đi hết đam mê.
Tôi viết tặng em
Những dòng thơ nồng nàn trên nền trang giấy cũ
Những ngày tháng thăng trầm vần vũ những vết thương
Những quảng đường em qua ai đó vẽ cầu vồng
Và những thiên đường … mùa lá thu man mác…
Tôi viết tặng em
Những lời tình yêu muộn màng ai bội bạc
Trên đống hoang tàn cạn kiệt những dòng châu
Trên lời hảo huyền ai đó dệt tình ngâu
Những bình yên mơ hồ khát khao về cuộc sống
Tôi viết tặng em
Về một thời trinh nguyên miền thơ mộng
Một quá khứ buồn vắt võng những sầu vương
Một trái tim yêu trao vội chốn tình trường
Những hạnh phúc ngọt ngào đã pha màu bão tố
Tôi viết tặng em
Hoài niệm về một thời gian khổ
Khúc miên du … người lãng quên nơi cuối cung đường
Giai điệu dạt dào câu hát mộng uyên ương
Hằn những dấu chân chim …
… em dường như chưa bao giờ tồn tại ….
Tôi viết tặng em
Những vần thơ bùng cháy
Hạnh phúc sẽ lại về ru mãi trái tim nhau….
Chỉ là họ cứ kiên cường vờ rằng mọi điều vẫn ổn
Khóa trái tim ngoan trước trăm ngàn hỗn độn
Cố ngăn bão tràn về.
.
Nhưng lũ quét đau thương rồi cũng phá vỡ đê
Những đam mê ngu si nào đủ còn ru ngủ
Gào thét bao nhiêu? Khóc than có đủ?
Xoa dịu đớn đau mình..
.
Đàn bà ơi! Hãy ngẩng cao đầu đối diện với bình minh
Mặt trời kia chưa từng vì ai mà dừng lại
Thì hạnh phúc kia đâu thể là mãi mãi
Nỗi đau cũng vậy mà.
.
Đàn bà ơi! Hãy tô son lên, hãy xinh đẹp vì ta
Rồi một ngày thêm lần tình gõ cửa
Rồi thế thôi _ người dành cho ta, người chính là một nửa
Đến bên nhoẻn miệng cười.
.
Và cuộc đời rồi sẽ lại đẹp tươi
Hoa sẽ nở.. Mùa lại thay áo mới..
Xuân của lòng lại ngập tràn phơi phới..
Ta đáng được yêu. Và....
.
Hãy chỉ dành ngọt ngào hay nước mắt cho người xứng đáng với ta.
.........
Người đàn bà đôi gánh nặng hành trang
Hai đầu gánh những cuộc tình lận đận
Những buồn vui những thương đau tủi hận
Chua chát tiếng cười, thấm đẫm lệ rơi
Người đàn bà trải cuộc đời bốn mươi
Vẫn ăm ắp những mộng đời khao khát
Đã quen rồi với phong ba bão táp
Nên chỉ mơ những ước vọng bình thường
Mơ được cùng ai đi trọn con đường
Bằng sự cảm thông thật lòng chia sẻ
Bỏ quên bồng bột một thời tuổi trẻ
Chín chắn rồi đâu mơ những viễn vông
Người đàn bà bốn mươi thật mặn nồng
Muốn cho thật nhiều đâu màng nhận lại
Những so đo những tính toan vụng dại
Làm hoen mờ ý nghĩa của tình yêu
Họ bước đi không còn bước liêu xiêu
Những bước thẳng từng nhịp chân tiến tới
Dẫu chông gai có đôi lần chới với
Nhổ vết gai đau vẫn nở nụ cười
Đàn bà bốn mươi ôi thật tuyệt vời !
Xuân chưa muộn rạng ngời tươi sắc thắm
Hàng cây đời nghiêng nghiêng che bóng nắng
Đóa hoa đời lấp lánh ánh thiên thanh.
Ta sợ rồi những câu nói đầu môi
Để trái tim từng hồi thêm rỉ máu
Ôi đàn bà người làm ra giông bảo
Cho cuộc đời chồng chất những niềm đau
Ta sợ rồi bao hẹn ước trăng sao
Quá ngọt ngào lời thề trao duyên thắm
Túp lều tranh một mối tình nồng ấm
Để bây giờ nhiều lắm giọt lệ rơi
Ta sợ rồi lời hứa đàn bà ơi
Để ta mang nữa cuộc đời thương nhớ
Gói hành trang là niềm đau vụng vỡ
Đêm dại khờ trăn trở bởi vì ai
Ta sợ rồi từng chiếc lá thu phai
Khi gió mang tiếng thở dài da diết
Ôm cay đắng trong đêm dài tiễn biệt
Để giọt sầu mắt biếc đọng bờ môi
Ta sợ rồi những năm tháng đơn côi
Đời buông trôi trong nỗi buồn thầm lặng
Ly cafe khói thuốc tàn đêm vắng
Mắt thẩn thờ nhìn giọt đắng dần rơi.
Trong mắt tôi em là người đẹp nhất
Chẳng dối đâu ...tôi nói rất thật lòng
Bao đêm ngày tôi vẫn cứ hằng mong
Em đẹp mãi trong tôi đầy dịu ngọt ...
Những chiều vơi trong lòng em đắng đót
Đôi mắt buồn chua xót ngóng xa xôi
Những nỗi đau em cắn chặt bờ môi
Để một mình ...một mình ngồi lặng khóc
Những nỗi đau một mình em níu chặt
Những ngày vui chẳng dìu dặt đón đưa
Ôi !buồn nhất là giây phút giao thừa
Ngồi một mình đếm ngược thời gian lặng lẽ
Em giờ đây cũng không còn là trẻ
Tóc xưa xanh giờ đã vẽ hai màu
Đôi mắt buồn luôn đọng hạt mưa ngâu
Bởi từ lâu em đã là người đàn bà
..cô đơn trong lặng lẽ....!
Em yêu ơi mình em không cô lẻ
Vì bên đời lặng lẽ ... Một người thương...!
,,,,,,,,, ,,,,,, ,,,,,,,,
Phận đàn bà có lắm cuộc chung thân.
Có nước mắt.... tràn dâng vì hạnh phúc.
Có nước mắt... se chùng....đau vỡ vụn...
Nước mắt nào rớt rụng cõi lòng em ?
Gom tơ sầu một mớ lắng vào đêm.
Từng sợi mặn... xa chìm theo năm tháng.
Từng sợi mặn.... rót chan buồn thầm lặng.
Hỏi bạn lòng câu muối mặn gừng cay.
Hạnh phúc nào người nỡ rẽ chia hai....
Hay số phận... an bài tình đôi lứa.
Hay số phận... nữa mùa...duyên hương lửa.
Tóc phai xanh má thắm nhạt xuân thời.
Tới khi nào nước mắt mới thôi rơi...?
Em đứng lại... đò duyên chừng lỡ chuyến.
Em đứng lại... mặc tình xa diệu viễn.
Hỏi khi nào nước mắt mới thôi rơi. ..?
*****
Người đàn bà bỗng ngốc nghếch khi yêu
Nhưng lại tự tin rằng :
Mình có thể đổi thay một điều không thay đổi
Đàn bà dù mạnh mẽ thế nào
Thì trước ánh nhìn đầy thương yêu cũng vô cùng bối rối
Gìn giữ thế nào ..
Thì trước lời mật ngọt cũng cho đi...
*
Người đàn bà khi yêu chẳng toan tính chút gì
Chẳng biết giữ lại cho mình dẫu là dăm ba mảnh vỡ
Tuy nhỏ bé giữa đời thường duyên nợ
Nhưng khi nửa ấy bơ phờ..
Người đàn bà lại dịu dàng giang tay ôm trọn giấc mơ.
*
Người đàn bà tuy không biết viết nổi một câu thơ
Nhưng hành động lại chứa đầy tính nhân văn ,thơ mộng
Tuy đôi chút vụng về mà sao lòng thấy bỗng..
Cảm động , nghẹn ngào khôn tả xiết bể dâu.
*
Rồi thời gian phủ bạc trắng mái đầu
Người đàn bà ấy vẫn yêu chẳng một lời than thở
Vì chồng con dẫu hy sinh cũng chưa từng cau mày lo sợ
Người đàn bà ấy ơi..!!
Cánh mày râu chúng tôi..
Đang khao khát từng giờ.
Em người đàn bà tôi thầm yêu thầm ngóng đợi
Có cuộc đời buồn tủi lắm xót xa
Vừa làm mẹ rồi em lại làm cha
Bởi nguyệt lão xe tình em dang dở.
Miệng mỉm cười nhưng trong lòng nức nở
Bao gian truân luôn bám chẳng xa rời
Là phận số hay giời thử con người
Ối Chao ơi! Tuổi xuân thì có hạn.
Chẳng một phút thảnh thơi cùng bè bạn
Hay hẹn hò tung tẩy với tình nhân
Tháng năm dài luôn quần quật tấm thân
Chăm mẹ ốm, nuôi con thơ khờ dại.
Lòng thánh thiện việc trong ngoài chẳng ngại
Đêm đen đông hay nắng lửa mưa sa
Ới tiếng gọi là thoăn thoắt xông pha
Đầy nhiệt huyết luôn trọn tình trọn nghĩa.
Vậy mà em hay chịu lời mai mỉa
Phải chăng nhà phân xử chẳng công bằng
Em ngậm ngùi cay đắng biết nói răng
Hàng lệ tủi cứ lăn dài trên má.
Bài thơ này mong xua đi tất cả
Từ trước giờ toàn những chuyện không hay
Tôi nguyện cầu em gặp vạn điều may
Em! Người đàn bà tôi thầm yêu thầm ngóng đợi.
Người đàn bà đa đoan thường cười nhiều hơn khóc
Ngạc nhiên chi khi nước mắt chảy trong lòng
Có ai người muốn cho người khác đọc
Nỗi nghẹn ngào đang cố nuốt vào trong .
Ai trong cuộc mới hiểu niềm đau ấy
Một nỗi đau với hai chữ đàn bà
Những đêm dài hai tay ôm chặt gối
Mơ một người của ngày ấy đã xa .
Xin đừng hỏi vì sao tôi biết được
Bởi miệng cười nhưng mắt có cười đâu
Ly cà phê giọt buồn rơi thánh thót
Nhấp ngụm nào cũng đậm đặc niềm đau .
Đừng vì mình là đàn bà mà giấu những xót xa
Đau đớn thì buông sao phải gồng mình mạnh mẽ
Trái tim yếu mềm nếu buồn cứ rơi lệ
Đàn bà sinh ra là để được nâng niu
Đắng cay từ ai sao phải cố nuông chìu
Nhận lại được gì ngoài lời yêu giả dối
Gồng mình mà chi khi chỉ là phận gái
Vốn dĩ cỏ hoa chứ chẳng phải xương rồng
Mỏng manh tựa như một cánh chuồn chuồn
Vượt bão làm sao cũng ướt nhòe xơ xác
Đừng cố giấu uất ức vào lòng để chu toàn bổn phận
Chỉ vì trót mang thân phận đàn bà
Sống thế nào cũng nhận lắm xót xa
Cười nói để mà giấu che đau khổ
Là hương nhưng đâu dám ngào ngạt tỏa
Cứ phải nén kìm vì mực thước chính chuyên
Giữ mình an nhiên đừng để những muộn phiền
Của kẻ bạc tình lòng đầy dối trá
Mạnh mẽ lên đừng bao giờ gục ngã
Đừng vì kiếp phù sinh mà vương vấn mệt nhoài
Đàn bà phận mỏng bèo trôi ...
Đàn bà ơi…
Góp chênh chao đi về miền hoang hoải
Cả cuộc đời em đi tìm… tìm mãi một giấc mơ
Có những sợi buồn… nhẹ đan trong vấn thơ xa ngái
Có cả nỗi niềm… nuông ngây dại đợi chờ
Đàn bà ơi…
Cuộc đời này biết bao nhiêu vẩn vơ là đủ
Làm bạn cùng đêm… ru giấc ngủ chập chờn
Ai người đếm đong… tình thiệt hơn ngã ngũ
Tâm tưởng đá đeo… sầu vương rủ lệ ghen hờn
Đêm vắng lạnh lùng… gieo cô đơn cùng cực
Khắc khoải đợi chờ nghe lồng ngực nhói đau
Chỉ là dấu yêu mãi xa rời thổn thức
Còn được là bao chút rạo rực ngày sau
Hỡi Đàn bà ơi…
Trong ánh bình minh có muôn màu hạnh phúc
Giam hãm lòng mình… ôm nhối nhức cuộc tình đêm
Học cách bỏ buông… giữ tim mềm đừng thổn thức
Nỗi nhớ dâng đầy… nghẹn lồng ngực bởi tìm quên…
Đời chỉ thế thôi… mong manh bền sợi chỉ
Se thắt lòng người…
Thủ thỉ nhớ không tên
Cuộc sống vơi đầy… là góp nhặt nơi miền suy nghĩ
Ta chợt giật mình
Đầy hoen gỉ
Với chông chênh…
07/9/2017
Vũ Xuân Hoà