Những câu chuyện ngắn về một thời ấu thơ với nhiều kỷ niệm đẹp

27/3/18
(iini.net) Những câu chuyện ngắn về một thời ấu thơ với nhiều kỷ niệm đẹp là 5 phần nối tiếp sau chủ đề những mẫu chuyện ngắn của tuổi dại khờ (viết lại theo ký ức) của tác giả Bình Nguyễn mà iini.net đã chia sẽ, các bạn có thể bấm xem lại nha.

Những câu chuyện ngắn về một thời ấu thơ với nhiều kỷ niệm đẹp
Những câu chuyện ngắn về một thời ấu thơ với nhiều kỷ niệm đẹp (ảnh minh họa)

TUỔI DẠI KHỜ 6: VỤ ÁN LÔNG MẮT MÈO


Thấy con Chưởng môn Nga My đi học mà kè kè theo bên hông nó 2 cây roi mây là tui ứa gan dữ lắm! Mà cũng tại tui. Hồi đó chính tui rủ nó đi bẻ mấy chùm trái mây rừng. Nhờ vậy mà nó phát hiện ra loại roi đặc biệt này.

Cũng từ đó nó trở thành... "đại lý" chuyên cung cấp... roi mây cho thầy cô. Mà nó siêng cái vụ đó lắm. Roi của thầy cô chưa kịp héo thì nó tự nguyện thay roi mới!

Đúng là... rảnh rỗi sinh nông nổi gây ra tội lỗi! Mà nó đâu có nếm mùi đau khổ khi ăn roi mây! Nó là "lính ruột"của thầy cô mà. Bao nhiêu công việc của thầy cô ở nhà tập thể nó và đám Nga My giành làm hết. Đứa thì quét nhà, đứa thì dọn dẹp, nấu cơm...

Mà phải công nhận tụi nó sieng và giỏi thiệt. Hồi đó nấu cơm bằng lò củi, đâu có bếp gas, bếp điện như bây giờ đâu. Con nít hồi đó nhỏ xíu mà làm công việc nhà giỏi lắm. Con gái bây giờ có đứa học cấp 3 mà hổng biết nấu nồi cơm nữa. Ai nói tui cổ hủ tui chịu, chứ con gái lớn mà hổng biết nấu cơm thì tui hổng có khoái rồi.

Sau cái lần nó thèo lẻo méc ba mẹ tui, tui càng... thù nó hơn! Tội ác nó chồng chất! Tui và hai thằng bạn chí cốt ở lớp quyết tâm... phục thù! Cho con Chưởng môn Nga My nếm mùi....lông mắt mèo!

Mắt mèo là một loại dây leo hoang dại ở rừng. Trái nó có lông màu trắng. Ai mà dính phải lông mắt mèo thì tha hồ.... gãi! Nó ngứa xuyên da thịt! Càng ngứa càng... gãi! Càng gãi càng.... ngứa! Gãi tróc da, đổ máu mà vẫn không biết đau mà chỉ ngứa! Ai bị dính lông mắt mèo một lần thì suốt đời cũng không thể nào quên!

Ba thằng tui cạo lông mắt mèo gói vô lá chuối rồi vào lớp sớm và trét lông mắt mèo vào chỗ ngồi của con Chưởng môn Nga My!

Vào học một chút tui thấy nó bắt đầu... uốn éo người, rồi nó bắt đầu... gãi! Tui khoái quá! Càng lúc nó gãi càng dữ! Chết chưa con! Rồi nó gãi cả hai tay! Tui nghe rõ tiếng... sột sột! Mặt nó nhăn như khỉ ăn ớt! Nó không chịu nổi nữa và vừa gãi vừa... khóc! Tui hả hê lắm! Đáng đời chưa con!

Ông thầy ngừng viết bài, xuống coi nó có chuyện gì (Nó là.... lính ruột của ổng mà)! Ổng phát hiện ra lông mắt mèo nên cho nó về. Học hành gì được nữa! Bảo đảm bữa nay hai cái... chảo của nó... te tua!

Nó về rồi, tui bắt đầu... sợ! Sợ ông thầy truy tìm thủ phạm vì lông mắt mèo ở đâu mà có? Quả đúng như tui nghĩ! Ông thầy... quét "ra đa" một lượt qua lớp! Tui... cúi thấp xuống tránh sóng ra đa của ổng! Ổng... khoanh vùng đối tượng, kêu đúng bon 3 thằng tui qua phòng tập thể! Sau đó ổng kêu tui ngồi trong phòng và dẫn 2 thằng kia ra ngoài.

Tui ngồi một mình, sợ lắm nhưng nghĩ: đâu có ai thấy, mình không chịu thì thôi! Nghĩ vậy tui cũng bớt run! Tui nhìn quanh phòng thầy: lá lợp sơ sài, có kẽ lọt nắng vô phòng. Phòng ông thầy không có đồ đạc gì ngoài bộ vạt bằng nẹp cây cau, một cái tủ dã chiến cũng nẹp cau, sợi dây dù máng quần áo và một chồng sách vở, một cây đèn dầu có ống khói bị bể một miếng. Ổng.... nghèo xơ xác! Bỗng tui sững người khi nhìn thấy 3 cây roi mây trên đầu tủ! Tui nổi da gà!...

Ông thầy bước vô phòng mà không thấy hai thằng bạn chí cốt của tui. Ổng nhìn tui, tui cúi đầu xuống, né cặp mắt... hình sự của ổng!

- Hai đứa kia khai là chỉ có mình em làm thôi!

Tui... tức muốn trào máu họng! Cái thứ... bán đứng bạn bè để chạy tội! Còn đổ hết tội lỗi cho mình! Rồi không hiểu sao tui vụt đứng lên nói thiệt là lớn:

- Hai đứa nó cùng làm với con mà!

Rồi tui... khóc như... trâu rống! Vì sợ bị ăn roi mây và giận hai thằng bạn chí cốt!

Sau này tui mới biết là tui bị... sụp bẫy của ông thầy! Ổng có hỏi hai đứa kia gì đâu! Ổng chặn đầu tui! Tui bị dính bẫy của ổng! Trời! Ngu ơi là ngu!

Dĩ nhiên 3 thằng tui cùng chịu chung số phận, phải... trả giá đắt cho tội lỗi đã gây ra!

Một lần nữa hai cái... chảo của tui lại nổi lằn! Sao mà ăn roi mây hoài vậy trời ạ!

Cũng vì con Chưởng môn Nga My mà tui phải chịu đau đớn! Thù này không trả thề không làm người!!!.....

- Hãy đợi đấy!!!


TUỔI DẠI KHỜ 7: OAN ỨC


Cuộc chiến Võ Đang - Nga My đã đến đỉnh điểm!

Sau vụ án... lông mắt mèo, cả hai phái Võ Đang và Nga My trở mặt nhau! Tình hình căng như... sợi dây đàn! Tui đi ngang, con Chưởng môn Nga My nhìn tui có... nửa con mắt!

Mà vắng tụi nó thì buồn lắm luôn đó! Chơi với tụi... đực rựa hoài cũng chán! Hình như thấy... thiếu thiếu gì đó! Không còn những tiếng la oai oái, không còn những cơn... "mưa" rả rích! Đặc biệt không còn được làm... đệ tử Cái Bang để xin tụi nó củ khoai lang xỏ xâu cọng dừa hay khúc cà rem bẹ!

Chơi chung thì thấy... ghét mà không chơi chung thì thấy... nhớ!

Bữa đó tui thấy tụi Nga My chơi nhảy dây bằng dây bìm bìm vui lắm! Tui nhảy dây siêu lắm luôn! Lần nào chơi tụi nó cũng quay... đừ luôn, đếm mỏi miệng luôn: 5, 10, 15, 20...

Tui mon men xáp vô, cũng tính trước là... giải hòa để... nối lại tình xưa! Sau đó tham gia chơi chung vì tui khoái nhảy dây lắm!

Ai dè lại gần tới, tụi nó đồng thanh:

Cọt gà mái
Khoái gà tre
Ra ngoài hè
Đè con gái...

Hồi đó ai bị chọc như vậy là bị... nhục nhã lắm!

Tui điên lên! Mình tính làm lành mà tụi nó kiếm chuyện! Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng!! Tui tính nhào vô... xử con Chưởng môn Nga My mà không dám vì sợ... ăn roi mây vì cái tội không biết... thương hoa tiếc ngọc!

Tui vừa quê vừa tức vừa giận lắm! Phải tìm ra cách gì cho tụi nó... biết tay và... nhớ đời! Cuối cùng tui nghĩ ra được một kế mà tui cho là... diệu kế và thượng sách!

Tui thừa lúc học trò mê chơi không để ý, tui lén lén vô lớp lục giỏ xách đệm của một thằng bạn lấy mấy cái ngòi viết lá tre của nó rồi... nhét vô giỏ xách đệm của con Chưởng môn Nga My! Xong tui rút lui an toàn, nhập vô đám đực rựa chơi chung, xem như không có chuyện gì!

Vô học, thằng đó phát hiện mất ngòi viết, nó khóc rống lên!

Ông thầy nói:

- Ai lấy ngòi viết của bạn thì trả lại cho bạn, không trả thì... xét giỏ!

Cả lóp nhao nhao: Con hổng có lấy!

Ông thầy bắt đầu... xét giỏ xách đệm của từng đứa một! Con Trưởng môn Nga My tỉnh queo! Nó đâu có ăn cắp đâu mà sợ! Nhưng nó đâu biết là... hoạ... đang chờ nó!!!

Tới giỏ xách của nó thì ông thầy phát hiện ra mấy cái ngòi viết lá tre của thằng kia!!!

Nó tròn mắt ngơ ngác không hiểu vì sao như vậy, miệng nó lắp bắp: Con... hổng... có!...

Hồi đó dù ở nhà hay ở trường thì... ăn cắp được coi là... trọng tội! Bị xử ở khung hình phạt cao nhất! Bây giờ tui có cảm nhận hồi đó nguội ta rất trọng danh dự! Không biết nhận xét như vậy có phiến diện, chủ quan không?

Ông thầy gọi nó lên bảng. Tang chứng rành rành, nó không thể chối cãi được! Nó và đám Nga My kia là... học trò ruột... của ổng mà! Ngày nào tụi nó cũng đi học sớm để... giành quét nhà, nấu cơm cho thầy cô! Tụi con nít hồi đó giỏi lắm! Biết làm công việc nhà hết! Mà nấu cơm lò củi kìa, đâu có điện, gas như bây giờ! Bây giờ nhiều cháu học tới cấp 3 còn chưa biết nấu nôi cơm!

Quân pháp bất vị thân!

Nó vừa đi vừa... mưa! Mà tiếng khóc của nó bữa nay nghe kỳ lắm! Nghe nặng nề, đứt quãng! Nó cúi mặt xuống, nặng nề lê tấm thân! Hàng ngày nó nhanh nhẹn, hoạt bát lắm mà!

Ông thầy tuyên án nó... hai roi! Cái cây roi mây này chính nó đã đem lại cho ông thầy... đánh tụi tui! Nó là.... đại lý cung cấp roi mây cho thầy cô mà! Bữa nay gậy ông đập lưng ông! Cho mày biết mùi... roi mây nghe con! Hồi nào tới giờ chưa thấy nó... ăn roi mây!!!

Tui và tụi Võ Đang thấy ông thầy xử vậy là... nương tay với con Chưởng môn Nga My quá! Tụi tui tắt đầu xì xầm rồi đứa nào đó nói, đứa khác tiếp theo, tụi cũng tham gia: đứa thì đòi đánh nó 3 roi! Đa số đòi 5 roi! Có đứa: 10 roi!

Đám Nga My ở dưới thì sợ lắm, không dám lên tiếng bênh vực cho Chưởng môn của tụi nó!

Cái tướng con Trưởng môn này mà chịu 10 roi mây chắc... Tổ Quốc ghi công quá! Hay ít nhất cũng được xếp loại thương binh 4/4!

Tụi Võ Đang vẫn lao nhao! Ông thầy.... quét ánh mắt xuống, tụi nó.... tắt đài ngồi im re, sợ la nữa bị... cháy lan!

Các bạn ạ! Dù thấy rõ ràng trước mắt còn có khi không đúng! Huống chi là... lời đồn! Một sự việc cần có cái nhìn khách quan! Đừng vội đánh giá theo chủ quan, phiến diện và định kiến!

Ông thầy bắt đầu... thi hành án!

Ổng đánh nó một roi vào hai cái... "chảo" của nó! Ổng đánh không mạnh! Tui thấy rõ mà!

Trời ạ! Nó hú lên như... còi xe cấp cứu vậy đó! Cả trường đều nghe! Mấy người đi bên sông cách trường cả trăm thước còn nghe, ngóng dòm qua trường nữa!

Ông thầy bất ngờ chưa biết xử lý ra sao thì bỗng nó nằm chặt tay rồi... đấm vô cái bảng cây một cái... "rầm!" Cái bảng rung lắc dữ dội vì buộc dây treo mà! Bụi phấn bay tùm lum, dính vô tóc, mặt nó nhiều chỗ!

Con Chưởng môn này gan quá! Còn hung dữ như... Bà La Sát!

Rồi nó ngồi bẹp xuống đất! Hồi đó trường nền đất mà. Nó không hú nổi nữa mà... hước, hước như mắc nghẹn vậy! Ông thầy buông cây roi tính đỡ nó đứng lên thì nó... nằm luôn xuống đất! Hai chân nó đạp lia lịa vào không khí! Hai tay nó nắm chặt! Người nó nghiêng về phía lớp!

Con nhỏ này quá gan rồi!

Bỗng nó co rút chân lại! Nó thở hước, hước gấp gáp! Mắt nó mở trừng, chỉ thấy tròng trắng! Từ trong mép miệng nó trào ra một dòng nước miếng li ti bọt trắng đục, sền sệt!

Nó chết rồi!!

Ông thầy hoảng sợ run run cái tay khi đặt vào mũi nó coi nó còn thở nữa không?!.. .Cả lớp xôn xao, nhốn nháo! Tụi Nga My bắt đầu... khóc ré lên!!!

Thầy cô và tụi học trò các lớp khác chạy lại bu đen! Một cô giáo mau chóng ẵm nó về phòng tập thể xức dầu, giựt gió cho nó.

Một lát sau nó tỉnh lại!!


TUỔI DẠI KHỜ 8: TRUY TÌM LÁ THƯ TÌNH


Nó đi rồi tự nhiên tui có một cảm giác khó tả lắm. Rõ ràng lúc đó tui chưa hiểu và chưa cảm nhận được về hối hận, dằn vặt... nhưng mơ hồ hồ trong tiềm thức của tui là như vậy.

Mà cũng tại nó một phần. Nó hung dữ quá! Phải chi lúc tui lại "cầu hòa" với nó, nó có thiện chí thì êm rồi.

Giờ ra chơi, tui lén qua phòng tập thể của thầy cô coi nó như thế nào rồi. Thấy tui thập thò ngoài cửa, cô giáo nói:

- Vô thăm bạn thì vô đi! Nói rồi cô giáo đi ra nha sau làm công chuyện.

Tui nhẹ nhàng bước vô phòng Nó nằm trên bộ vạt cau. Thấy tui nó ngó lơ như người xa lạ. Nhìn nó thảm quá!

Tóc nó như rễ tre, rối nùi và cứng lại bị cháy nắng. Hàng ngày nó tha hồ dăng nắng đi bắt cá, bắt cua mà, có đội nón (mũ) gì đâu. Cái áo nó bằng vải ú màu trắng giờ đã chuyển sang màu "cháo lòng". Cái quần "sa ten" đen của nó nhăn nheo, dính đầy bùn đất, ống thấp ống cao. Cái mặt của nó trông xấu vô cùng: vừa Ngân đen lại lấm lem bùn đất do nó lăn dưới đất hồi nãy. Lại còn dính nhiều bụi phấn. Hai bên má nó còn in hai dòng nước mắt chưa kịp khô.

Tui ngồi xuống bộ vạt cau gần nó. Tui hỏi:

- Mày hết đau chưa? (mày, tao không hà).

Nó không thèm trả lời tui. Mắt nó nhìn lên mái nhà lợp lá, không biết nó nhìn gì, nghĩ gì nữa. Lâu lâu nó vẫn còn "nấc nấc"nho nhỏ. Hình như nó còn tức tối vì bị oan ức.

Mà cũng phải! Nào giờ nó được thầy cô yêu thương. Nó ngoan ngoãn và luôn giúp thầy cô công việc ở nhà tập thể. Nó còn là... "đại lý" cung cấp roi mây cho thầy cô mà. Nay nó bị oan, bị chính ông thầy mà nó tôn thờ, ngưỡng mộ đánh trước lớp, hổng tức mới là lạ đó!

- Mày nín đi, ông thầy hổng có đánh mày nữa đâu!

Nghe tui nói vậy, hình như nó mũi lòng. Như mạch nước được khơi, tự nhiên nó... nấc lên rồi nó lại... khóc! Tiếng khóc ấm ức, nho nhỏ, đứt quãng. Đôi vai nhỏ của nó rung rung theo mỗi nhịp khóc của nó. Từ hai khóe mắt nó, hai dòng nước mắt của nó từ từ chảy thành dòng, rồi nhỏ xuống cái chiếu lát (cói).

Tự nhiên tui thấy thương và tội nghiệp nó quá! Bao nhiêu "ân oán giang hồ" với nó hết sạch...

Tui với tay lấy cái khăn treo trên sợi dây dù mà lau nước mắt cho nó. Nó nằm im không có phản ứng gì.

- Mày uống nước không?

Nó gật đầu nhè nhẹ mà nó cũng hổng thèm nhìn tui.

Tui đi lại chỗ cái kiệu nước mưa của thầy cô, tui múc cho nó một ca nước. Nó uống ngon lành, hết sạch cả ca nước..

Sau vụ đó, tui và nó đã... "bình thường hóa quan hệ". Tui cùng chơi chung với nó và đám Nga My kia.

Lúc này tui trở nên "khá giả". Tui đi học có tiền rồi. Tui không còn là đệ tử Cái Bang nữa. Tui không còn xòe tay xin nó củ khoai lang xỏ xâu cọng dừa hay khúc cà rem nữa. Lúc này anh tui và chị Hồng đang yêu nhau. Tui trở thành "bồ câu đưa thư" cho hai người đó. Dĩ nhiên tui được lãnh "hai đầu lương". Tui tha hồ... "múa lửa" với con Chưởng môn Nga My!

Bữa đó tui đem theo cái thư tình của "chị dâu " tui vi anh tui không có ở nhà nên tui chưa đưa được cho ảnh.

Bữa đó tui "múa lửa" khoe khoang về sự "giàu có" của tui! Tui còn "bao trọn gói" cho con Chưởng môn Nga My về vụ ăn uống nữa! Do quá mãi mê "múa lửa" với nó, tui đã làm rớt lá thư tình của "chị dâu" tui ở trường!

Chuyện này mà lộ ra thì tui... chết chắc! Mà anh tui và "chị dâu" tui cũng... lành ít dữ nhiều!

Về tới nhà tui mới hay mất lá thư của "chị dâu"! Tui tức tốc quay lại trường tìm lá thư đó.

Trường vắng ngắt, không một bóng người. Nhà tập thể của thầy cô cũng đóng cửa rồi. Chắc thầy cô đang ngủ trưa.

Tui nhìn xung quanh xem có ai thấy tui không. Không có ai cả. Tui rón rén bước tới chỗ nhà tập thể của thầy cô. Làm sao vô nhà mà tìm lá thư đó, thầy cô đã khóa cửa lại rồi?

Không do dự, tui mở dây lạt nẹp vách. Tui vạch vách lá bò vào nhà tập thể như đặc công trinh sát vậy đó. Tim tui đánh loạn xạ. Lỡ mà bị thầy cô phát hiện thì tui... chết chắc! Học trò hồi đó sợ thầy cô như sợ cọp (hổ) vậy đó.

Vào được rồi, tui bắt đầu tìm lá thư. Tui tìm đi tìm lại chỗ đó mà không thấy. Chết thiệt rồi! Chắc có người lượm được rồi! Không biết là thầy cô hay đám Nga My? Vì lúc tui mua khoai lang xỏ xâu cọng dừa chỉ có đám Nga My ở đó thôi.

Tui trở về nhà trong sự lo lắng, đau khổ và thất vọng ê chề... Tui tự nguyền rủa mình: Ai kêu mình "múa lửa" với con Chưởng môn Nga My làm chi để xảy ra chuyện này! Rồi tui phải ăn nói làm sao với anh tui và chị Hồng đây? Chưa hết, lá thư này mà lộ ra ngoài thì tui... chết chắc! Còn anh tui và "chị dâu" nữa. Chắc chắn hai người đó sẽ... lành ít dữ nhiều cho coi!

Anh tui đi làm về, tui hổng dám nói lại với ảnh chuyện lá thư. Tui cũng hổng dám qua nhà "chị dâu" nữa. Bữa đó tui bỏ ăn luôn. Nuốt cơm gì nổi nữa!

Tui nằm một mình nhớ lại. A! Chắc là con Chưởng môn Nga My lượm rồi! Hồi lúc tui "bố thí" kẹo cho đám Nga My, tui hổng thấy nó. Mấy cái vụ xin xỏ này nó khoái lắm mà, nó đâu có bỏ qua một cơ hội được ăn miễn phí như vậy! Rõ ràng là nó lượm được lá thư đó rồi.

Tui ngồi bật dậy vội vã qua nhà nó để xin lại cái thư tình đó.

Trời cũng chiều lắm rồi. Nó đang nằm trên võng hát mấy câu vọng cổ của tuồng cải lương LAN VÀ ĐIỆP. Chỉ có nó ở nhà một mình thôi. Tui khoái trong bụng lắm, vì không sợ người khác biết.

Thấy tui, nó thờ ơ như kẻ qua đường không quen biết vậy đó. Tui muốn nổi điên rồi nhưng ráng dằn cơn tức giận. Tui bắt đầu "trình bày" và tha thiết cầu xin nó cho tui xin lại lá thư tình đó.

- Tao hổng có lượm! Nó trả lời cụt ngủn. Nhưng nhìn cái mặt nó là tui biết nó đang giữ cái thư đó mà.

Tui nổi khùng rồi:

- Mày hổng trả tao thì tao quýnh (đánh) mày đó!

Nó liếc tui có nửa con mắt. Cái môi dưới của nó trề ra dài sọc:

- Tao hổng trả đó, mày làm gì tao?

Rõ ràng rồi! Tui khoanh vùng đối tượng đúng phóc rồi! Tui cố dằn cơn điên. Tui xuống nước nhỏ năn nỉ nó. Tui còn hứa nếu nó trả cái thư đó cho tui thì ngày mai đi học, tui sẽ bao nó "trọn gói". Nó có vẻ lưỡng lự một chút nhưng rồi nó đòi tui... "chung tiền liền". Giờ này tui đâu có đồng bạc nào đâu. Anh tui và "chị dâu" chưa phát lương cho tui mà.

Tui ráng năn nỉ nó mà nó hổng chịu đưa lá thư đó cho tui. Nó sợ tui "hứa dỏm" với nó: Tao đưa cho mày lỡ mai mày hổng bao cho tao thì sao?

Tui điên tiết lên! Tui nổi khùng rồi. Tui nhào vô xô nó té nhào ra khỏi cái võng. Nó đâu có hiền đâu. Nó ngồi dậy cung tay "đục" trúng con mắt của tui. Tui tá hỏa. Tui đau điếng và thấy một cục lửa muốn bằng cái chén!

Cái con Chưởng môn Nga My này quá đáng lắm rồi! Nó hung dữ như bà La Sát. Nó đâu phải dạng vừa đâu!

Tui nhào vô ôm nó vật xuống đất. Hai đứa tui lăn lộn ngoài hàng ba nhà của nó. Tui nắm tóc nó mà giật. Nó la khóc muốn bể làng luôn.

Lúc đó ba má đi làm về tới. Ba má nó can hai đứa tui ra và mở cuộc điều tra về cuộc giáp lá cà này.

Nó vừa khóc vừa kể lại. Má nó kêu nó lấy cái lá thư đó ra. Nó đi vô nhà một chút rồi nó trở ra. Nó đưa lá thư tình của "chị dâu" tui cho má nó!

Tui bủn rủn tay chân và "chết đứng" như TỪ HẢI trong Truyện Kiều!!!...


TUỔI DẠI KHỜ 9: TỨC NƯỚC VỠ BỜ


Lá thư tình đó bị lộ. Dĩ nhiên tui bị ba má tui "xử đẹp". Đó là lần tui ăn roi tre xiêm nhiều lắm. Không biết bao nhiêu roi nữa. Ôi tội nghiệp hai cái... "chảo" của tui quá đi! Cũng may hai cái "chảo" của tui là... hàng Việt Nam chất lượng cao nên còn xài tới bây giờ.

Ba má tui kết án tui hai trọng tội là... Nối giáo cho giặc và... can dự vào chuyện... đại sự Quốc gia!

Anh tui thì hổng có bị đòn, chắc tại ảnh... biết yêu rồi! Tính ra biết yêu cũng đỡ khổ chứ bộ! Ảnh được má tui... "tụng" cho mấy hồi kinh sám hối và cấm cái vụ thư tình với chị Hồng.

Mà ảnh đâu có chịu... sám hối đâu! Hai người họ mùi như chuối chín rục rồi. Khi ngọn lửa yêu thương bùng cháy dữ dội thì cho dù có gọi PCCC 114 thì cũng đâu có dập tắt nổi! Bởi vậy mới có cái vụ con gái hồi đó cuốn gói theo trai! Mới có cái vụ con gái mang... "ba lô ngược"! Tức là có thai, mà hồi đó người ta gọi là có chửa hoang.

Mấy nàng mà lỡ có chửa hoang thì bị mọi người khinh bỉ, xa lánh... Người thân thì đánh đập, chửi rủa... Mấy nàng phải sống trong tủi nhục và nước mắt! Nhiều nàng không chịu nổi búa rìu dư luận nên đã tìm đến cái chết oan nghiệt, tức tưởi khi còn mang sinh linh bé nhỏ trong bụng! Nàng thì treo cổ, nàng thì gieo mình xuống nước... Thê thảm lắm!

Tui có đi coi mấy cái đám ma (đám tang) đó. Về nhà tui bị ám ảnh hoài luôn. Nghe nói mấy nàng này chết rồi không được đầu thai làm người. Phải chịu làm ma vất vưởng chốn nhân gian! Vụ này tui sẽ nói riêng.

Ôi tui lạc đề rồi!

Từ đó anh tui và "chị dâu" tui bị cấm gặp nhau, cấm cái vụ thư tình luôn. Dĩ nhiên tui bị... "thất nghiệp". Không đưa thư thì làm gì có lương. Tui quay về cái thời kỳ... đói như con sói!

Bữa đó nhà tui hết gạo. Cả nhà phải nhịn đói! Mượn gạo của bà con giáp xóm rồi chưa trả được, mặt mũi nào đi mượn gạo nữa?!

Tui đi học mà cái bụng nó cứ như có con kiến bò ở trỏng vậy đó. Thấy con Chưởng môn Nga My đang cầm xâu khoai lang luộc xỏ xâu cọng dừa, tui... chảy nước miếng rồi! Tui mon men lại chỗ nó.

Trời ạ! Nó ăn tỉnh queo làm như không có sự hiện diện của tui trên đời này vậy đó! Cái miệng nó nhai khoai lang mới đáng ghét làm sao!...

- Cho tau xin một củ nhe?!

Vừa nói, tui vừa xòe bàn tay ra trước mặt nó. Nó nhìn tui có... nửa con mắt! Cái môi dưới của nó trề ra dài sọc:

- Bữa nào cũng xin!

Tui muốn... nổi điên rồi, nhưng đói bụng quá nên tui "chịu nhục" xin nó thêm lần nữa.

- Nhắm mắt lại đi rồi tao cho! Con Chưởng môn Nga My nói như vậy.

Tui ngoan ngoãn nhắm mắt, xòe tay chờ nó... "bố thí". Rồi tui cảm thấy bàn tay nặng nặng. Tui mừng hết lớn luôn, tui liền mở mắt ra nhìn thì trời ơi! Trong tay tui là một... cục đất khô!

Con Chưởng môn Nga My và đám đồ đệ của nó cười nghiêng ngửa! Sau đó nó lấy ngón tay trỏ phải của nó quẹt quẹt lên má của nó. Tụi Nga My làm theo con Chưởng môn. Vừa quẹt quẹt tay vào má của tụi nó, tụi nó vừa đọc đồng thanh:

- Liu liu mắc cỡ
Chạy lỡ vồng khoai
Kêu bớ anh hai
Cho xin miếng mỡ
Tha (thoa) mặt tha mày
Cho hết mắc cỡ...

Tụi nó còn đồng thanh gì đó nữa nhưng lúc đó lỗ tai tui lùng bùng rồi, tui đâu có nghe gì nữa. Nỗi "nhục nhã và oán hận" trong lòng tui đã đến đỉnh điểm! Tui nhào vô xô nó thật mạnh. Con Chưởng môn Nga My té lăn xuống đất. Nó chưa kịp ngồi dậy thì tui nhào vô... bóp cổ nó!

Tui nghe tiếng con Chưởng môn Nga My "ặc... ặc". Tui tính buông tay tui ra nhưng chưa kịp thì con Chưởng môn đã... cắn vào cánh tay tui, chỗ gần bàn tay trái của tui.

Tui đau thấu trời xanh! Tui dùng hết sức nắm bàn tay phải lại, tui đấm thẳng vô mặt con Chưởng môn Nga My!

Nó... xịt máu mũi!

Máu mũi nó chảy ướt một phần cái áo vải xe lửa màu cháo lòng của nó! Nó la muốn bể làng luôn! Đám đồ đệ của nó đứa nào mặt cũng xanh như tàu lá chuối! Tụi nó la ré lên vang trời!

Tới lúc này thấy máu nhiều quá tui mới... sợ! Tui... "tè" luôn ra quần!

Thầy cô chạy đến đưa nó vô phòng tập thể để cầm máu cho nó.

Còn tui được ông thầy "mời" vô phòng làm việc! Nhìn mấy cây roi mây trên vách là tui hiểu cho cái... "số phận" của tui rồi!

Ôi cái tội không biết... "thương hoa tiếc ngọc" này đâu có nhẹ nhàng gì đâu!!!...


TUỔI DẠI KHỜ 10: ĐỘT NHẬP "TÀNG KINH CÁC"


Lúc này tui đi học mà đói như con sói. Mọi việc cũng tại con quỷ sứ Chưởng môn Nga My mà ra. Phải chi nó đừng có... nhí nha nhí nhảnh làm lộ cái lá thư tình của "chị dâu" tui thì giờ này tui đâu có chịu đói khổ như vậy!

Sau cái vụ tui "đục" nó xịt máu mũi ở trường, tụi Nga My nghỉ chơi với tui. Tui qua mặt nó, nó nhìn tui có nửa con mắt, toàn thấy tròng trắng của nó không hà. Nhưng khi vết cắn của nó ở tay tui chưa lành thì tui và tụi nó đã... "bình thường hóa quan hệ". Con nít mà, đâu có hẹp hòi, giận dai như người lớn đâu.

Nhưng mà mỗi khi xin đồ ăn của nó thì nhục như con cá nục. Nó cho mà nó háy mắt, trề môi rồi nhằn nhức đầu luôn. Ăn của người ta đâu có dễ dàng gì. Chỉ có xin ba má là thoải mái. Nhưng kẹt vì ba má tui lo gạo cho cả nhà ăn còn không đủ, làm gì có tiền cho đi học. Hồi đó học trò hổng có cái vụ "ký sổ" như học sinh bây giờ đâu.

Bây giờ học sinh dữ lắm. Nó ký sổ khủng khiếp luôn. Người bán mà đòi nợ thì nó... qua chỗ người bán khác... ký sổ tiếp! Bây giờ trường học có nhiều người bán mà. Rồi nó hứa... ngày mai trả. Mà có bao giờ hết cái ngày mai đâu! Tụi học sinh kéo dài tới hè thì... "xù nợ"! Có mấy bà bán hàng bị học sinh ký sổ tới... sập tiệm luôn!

Bữa nọ tui đi chợ hốt thuốc Nam ở chùa Phước Thiện. Lúc về tui thấy ở chợ có cái chỗ đó người ta mua giấy vụn, giấy cũ. Lập tức cái đầu óc vô cùng thông minh và tội lỗi của tui nghĩ ngay đến một chỗ có thể "hốt bạc" được. Đó là chỗ... "Tàng kinh các" của trường.

Gọi là "Tàng kinh các" cho oai thôi, thực ra đó là... thư viện của trường tui. Nói thư viện cũng chưa đúng. Chỗ đó là chỗ chứa sách vở của trường. Sách mới, sách cũ đều có.

"Tàng kinh các" cũng là phòng ngủ của ông thầy chủ nhiệm của lớp tui. Trong phòng đó chỉ có bộ vạt cau, cái tủ "dã chiến". Còn phần còn lại để chứa sách.

Tui sợ ông thầy này dữ lắm. Ổng đánh học trò... "ác ôn" lắm! Mấy cái vụ án của tui gây ra với đám Nga My đều do ổng thi hành án.

Tui nghĩ nếu "đột nhập" được vô "tàng kinh các", tui sẽ hốt một mớ sách đem qua chợ bán. Người ta cân ký mà. Có tiền rồi tui đâu phải nhục nhã hạ mình xin xỏ con Chưởng môn và đám Nga My kia đâu, mà tui còn có thể... "múa lửa" với tụi nó nữa!

Tui lâng lâng, ngất ngây nghĩ đến cái phút giây tui trở thành... "giàu đột xuất" sau khi thực hiện xong vụ trộm sách ở "Tàng kinh các"!

Bữa đó nhằm ngày học trò nghỉ học. Anh Hai tui (cũng là thầy của tui) rủ mấy ông thầy ở trường về nhà tui nhậu. Vậy là trường không có ai rồi! Cơ hội ra tay đã đến!

Tui lấy hai cái giỏ xách đệm lớn và thêm cái bao bố tời ở nhà rồi tui lén đi cửa sau. Tui nhằm hướng trường học thẳng tiến!

Đúng là trường hổng có ai hết nhưng tui vẫn... run như thằn lằn đứt đuôi! Cũng phải thôi, đâu có thằng ăn trộm nào đi ăn trộm mà hiên ngang, chỉ trừ có thằng... ăn cướp.

Tui quan sát động tĩnh xung quanh. Tất cả im lặng một cách đáng sợ. Chỉ có tiếng lũ chim chao chảo cãi lộn um sùm. Lâu lâu có tiếng con chim bìm bịp kêu theo con nước romg: bịp... bịp... bịp...

Tui lom khom áp sát vách "Tàng kinh các". Vách lá sơ sài, tui nhìn qua khe hở của vách lá thì tui thấy một đống sách mới, cũ lộn xộn.

Lòng tham nổi lên! Tui lập tức hành động!

Tui mở nẹp vách rồi vạch lá dừng vách qua để chui vào "Tàng kinh các". Tui run dữ lắm, sợ dữ lắm nhưng hình ảnh khi cầm được mớ tiền bán giấy làm tui quyết tâm hơn. Tui bắt đầu xếp sách vô đầy hai giỏ xách đệm, rồi xếp tiếp vô cái bao bố tời.

Tui nhìn xung quanh: vẫn yên lặng. Tui vội vàng "rút quân". Tui đem số "chiến lợi phẩm" đó giấu vô lùm, cách trường cũng gần 100 mét, sát con đường ra bến đò đi chợ. Xong rồi tui quay trở lại "Tàng kinh các". Tui sửa lại vách lá và buộc lại cái nẹp.

Phi vụ đột nhập "Tàng kinh các" đã thành công như ý!

Chiều đó tui đi chợ hai lần để bán số "giấy vụn" đó. Tui trở nên... giàu có!

Bữa sau đi học, tui sợ dữ lắm. Sợ ông thầy phát hiện ra việc mất sách. Vô lớp tui cứ né tầm mắt "ra đa" của ổng. Nhưng rồi mọi chuyện tốt đẹp. Hình như ổng hổng có biết "Tàng kinh các" bị mất trộm!

Giờ ra chơi bữa đó, tụi học trò lao nhao xúm lại chỗ bà bán khoai lang xỏ xâu cọng dừa và ông bán cà rem bẹ. Như thường lệ, do thói quen, tui xáp lại chỗ đám Nga My đang mua đồ. Thấy tui con Chưởng môn làm ngơ! Chắc nó nghĩ tui lại để làm... đệ tử Cái Bang mà xin xỏ nó nữa!

Tui hiên ngang móc ra một đống tiền, cố ý cho tụi nó thấy! Cả đám Nga My tròn mắt kinh ngạc luôn!

- Bữa nay tao bao cho mấy đứa mày!

Tụi Nga My đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác! Tụi nó quay ngay 180 độ! Đám Nga My bắt đầu tỏ vẻ... thân thiện với tui. Có đứa còn... nịnh tui trắng trợn nữa!

Đúng là người có tiền có khác!!!
...
Để xem tiếp các phần tiếp theo, xin mời bạn truy cập chủ đề Những câu chuyện ngắn về tuổi học trò ngày xưa mãi còn trong ký ức nhé. Chúc các bạn luôn vui vẻ, hạnh phúc!...
Dương Ngọc Thái
Dương Ngọc Thái
Bạn vừa xem Những câu chuyện ngắn về một thời ấu thơ với nhiều kỷ niệm đẹp trên trang web iini.net, được thành viên Dương Ngọc Thái biên tập vào lúc 2018-03-27T05:16:00+01:00 [nội dung đã được chỉnh sửa/cập nhật gần đây nhất vào lúc 2018-10-09T14:43:57Z].
Bạn có thể tìm thấy nhiều bài viết liên quan trong danh mục:
Hãy chia sẻ bài viết này lên mạng xã hội nếu bạn thấy hay nhé!
Chia sẻ lên Facebook
Có 0 bình luận cho bài viết "Những câu chuyện ngắn về một thời ấu thơ với nhiều kỷ niệm đẹp"
Sửa bài đăng