Những mẫu chuyện ngắn của tuổi dại khờ (viết lại theo ký ức)

27/3/18
(iini.net) Những mẫu chuyện ngắn viết về tuổi dại khờ của tác giả Bình Nguyễn. Xin mời các bạn cùng xem qua để nhớ về một thời hồn nhiên, trong sáng... Đây là chủ đề tiếp sau loạt thơ kỷ niệm tuổi thơ, viết về những trò chơi ngày xưa mà iini.net đã từng chia sẽ.

Những mẫu chuyện ngắn của tuổi dại khờ (viết lại theo ký ức)
Những mẫu chuyện ngắn của tuổi dại khờ (ảnh minh họa)

Tuổi thơ qua rồi không trở lại được nữa. Tất cả giờ chỉ còn là hoài niệm. Bất chợt dòng hoài niệm lại ùa về trong tui. Một thời đã qua và một thời để nhớ...

TUỔI DẠI KHỜ: MỘT THỜI ĐỂ NHỚ


Hồi ấy, đám con nít tụi tui vô tư và khờ dại lắm, đâu có như con nít bây giờ đâu. Bây giờ con nít vào lớp 1 đã biết mắc cỡ, đời nào chịu cởi đồ mà tắm. Còn tụi tui hồi đó tới mười mấy tuổi đầu mà tắm sông hổng có mặc gì hết! Mà tắm chung với đám bạn nhà chòi. "Trống, mái" lộn xộn, đâu có khái niệm phân biệt VÕ ĐANG, NGA MY gì đâu! Phải như bây giờ là... "gạo" không rồi!!!

Hồi đó tụi con nít nhà quê tụi tui có nhiều trò chơi lắm, toàn là trò chơi dân gian, đâu có tốn VND đồng như con nít bây giờ đâu.

TRÒ CHƠI NHÀ CHÒI

Hầu như con nít nào hồi đó cũng khoái chơi nhà chòi.

Cả đám tụi tui gom lại, "trống, mái" lộn xộn bắt đầu cất nhà chòi.

Không cần thiết kế, phản biện. Không chờ ai phê duyệt hay cấp kinh phí. Vật tư tại chỗ: cây bình linh, cọng của tàu dừa, cọng sậy, Lá dừa, lá chuối, dây chuối, dây bìm bìm, lá và buồng cây đủng đỉnh... Cả đám cùng làm. Mấy thằng "đực rựa" thì đào lỗ, dựng cột, thả kèo, cột đòn tay, nẹp rui...

Vừa làm vừa hát mấy bài đồng dao hồi đó rồi cười, nói vang trời... Ôi vui lắm luôn đó!

Má ơi con muốn chồng
Ba má tính làm sao
Nếu không con... đốt nhà
Ba má ở... chuồng heo!...

Hát... khùng điên như vậy rồi cười lăn lộn chớ nào phải đâu hỗn hào, bất hiếu gì...

Xong cái phần dựng và lợp, dừng vách nhà chòi, tụi "đực rựa" giao cái phần "trang trí nội thất" lại cho đám con gái. Tụi tui thì rủ nhau đi tắm sông hay đi bắt chim hoặc đi... ăn trộm trái cây của bà con về nhà chòi mở... "tiệc bàn đào"! Xứ tui hồi đó trái cây nhiều lắm, đủ loại cả: chôm chôm, mít, ổi, sầu riêng, măng cụt, dâu, bòn bon, mận, ổi, xoài...

Công nhận đám con gái khéo tay thiệt! Tui nó "trang trí nội thất" đẹp như mơ luôn! Tụi nó lấy đọt lá dừa non, lá và buồng cây đủng đỉnh... trang trí cái nhà chòi y chang như người ta làm rạp cưới hồi đó vậy đó. Nghề nghiệp bẩm sinh của tụi nó mà!

Dưới đất, tụi nó lót lá dừa rồi trải lá chuối lên. Vậy là có chỗ nằm. Tụi con gái bắt mấy đứa "đực rựa" tụi tui lội xuống mương vớt cây lục bình lên Choi trò chơi... bán bánh mì thịt!

Nước sâu, buộc đám "đực rựa" phải cởi áo quần ra. Trần truồng mà lội xuống mương vớt lục bình. Hồi đó đâu có biết mắc cỡ gì đâu, đâu có vụ phân biệt... "trống, mái" như con nít bây giờ đâu!

Đám NGA MY nhanh chóng trở thành những cô gái bán... bánh mì thịt!

"Ổ bánh mì" là phần phình to của cọng lục bình. Tụi con gái xắt lá lục bình làm... thịt, còn cọng nối giữa các bụi lục bình Làm... lạp xưởng!

Hồi đó tụi con nít như tui nghèo lắm. Việc ăn bánh mì thịt chỉ có trong... giấc mơ thôi. Đi học được xâu khoai lang xỏ xâu cọng dừa là mừng lắm rồi.

Thường ngày tụi nó khờ khạo, nhút nhát nhưng khi "nhập vai" làm cô bán hàng thì tụi nó lanh ơi là lanh. Tụi nó cứ leo lẻo cái miệng:

- Ai mua bánh mì thịt hôn?!...
- Mua giùm em ổ bánh đi anh ơi! "Ế" quá trời rồi!....
- Mua giùm con ổ bánh mì đi chú ơi!...

Có đứa thì kêu anh xưng em, có đứa thì kêu chú xưng con... Đứa nào cũng dẻo quẹo cái miệng!

"Tiền" mua "bánh mì thịt" là những chiếc lá cam, lá mù u, lá bìm bìm... Nhưng phải là... "tiền mới" tụi con gái mới chịu!

- Tiền này hổng có xài đâu anh ơi! Cho em đổi lại tiền khác đi!...

Đúng là... con gái! Lớn, nhỏ gì cũng... "rắc rối" cả!!!...

Chơi chán rồi quay sang trò khác. Ôi biết bao nhiêu trò chơi hồi đó... Chơi xong rồi thì cả đám vô nhà chòi ca hát, nói xàm... Rồi cãi nhau, chửi nhau, giận hờn... "Tao nghỉ chơi với mày luôn! " Mà có... "nghỉ luôn" đâu! Giận một chút là hết rồi! Cả đám lăn ra nhà chòi mà ngủ!

"Trống, mái" nằm lộn xộn! Ôm, gác vô tư! Có biết phân biệt gì! Có biết mắc cỡ là gì đâu!...

Phải như bây giờ là... "gạo" không rồi!!!...


TUỔI DẠI KHỜ 2: ĐÓI NHƯ CON SÓI


Không phải mình tự khai đời tư với các bạn. Nhưng mình nghĩ có duyên mới được là bạn bè với nhau. Đời vô thường, biết ngày mai có còn... thở nữa không?Thôi thì chia sẻ buồn vui và trải nghiệm cuộc đời, miễn sao đừng hại mình, đừng hại bạn là OK.

Nhà mình trước ở Miền Đông. Năm 1975 chiến tranh ác liệt quá, vậy là chạy giặc. Về đến Cù Lao Dung, Sóc Trăng vào tháng 5/1975.

Không tài sản, không đất đai, không bà con. Ba mẹ và 10 anh em làm sao sống đây? Hồi đó ai cũng nghèo. Mà đa số con đồng, có nhà hơn chục đứa con, trời ạ!

Hồi đó vô tư... đẻ! Có kế hoạch gì? Trình độ thấp, không điện, không có gì giải trí, tối thì vào mùng (muỗi như trấu). Vậy là sản xuất ra... Con nít!

Ba mẹ tui bắt đầu làm thuê, ai thuê gì cũng làm: làm cỏ, móc mương, vô chân mía, đốn mía, vác mía, bẻ dừa... Làm quần quật, không kể nắng mưa, vì không làm sao nuôi 12 miệng ăn?

Vậy đó mà nuôi đàn con ăn học tới nơi tới chốn, thành tài hết.Trong khi đó nhiều nhà giàu có, khả giả không làm được. 8/10đua con làm giáo viên, còn 2 người làm nhân viên công ty. Cả xóm ai cũng nể phục!

Ba mẹ tui thật là... vĩ đại!

Các bạn nghĩ xem có đúng không ở thời điểm sau tiếp thu đó?

Nhưng cái đói thì triền miên! Ngày nào cũng đói!

Ăn độn: khoai lang, khoai mì, chuối già, mít, dừa, rau muống, lá khoai mì... Cái gì ăn được là xơi! Không có khái niệm ngon mà chỉ cần no!

Thèm cơm lắm! Qua nhà hàng xóm thấy tụi bạn ăn cơm mà.. chảy nước miếng!!

Mà cái tụi quỷ đó không biết... mời mình một tiếng! Dù mời lơi nhưng... xơi thiệt!

Nhà tụi nó nào giờ ở đó, có đất vườn trái cây... nên không đói.

Ba mẹ tui xin ở nhờ phần đất bãi sông của một nhà nọ. Hồi đó mọi người sống có nghĩa tình lắm.

Bà con cho cây cau làm cột, cho lá dừa nước lợp, đốn thêm cây đủng đỉnh, dây lăng... Vậy là có nơi che mưa che nắng.

Người thì cho cái lu sành chứa nước, người thì cho cái ơ đất kho cá, người cho chén, đũa...

Đi học đói bụng lắm, thấy bán kẹo me, kẹo dừa, kẹo bòn bon, khoai lang luộc xỏ xâu cọng dừa, ôi nó thèm... Chỉ dòm miệng! Và xin mấy đứa chí cốt và tụi Nga My! Tụi Nga My dễ ghét mà cũng... dễ thương! Xin là cho dù có nhăn: " Bữa nào cũng xin!" Mà hồi đó không có vụ... mua thiếu như học sinh bây giờ đâu.

Cho dù có no cũng thèm, con nít mà. Phải không các bạn Huống chi là đói như... con sói!

Hôm nọ đói quá, nhìn thấy keo kẹo của cô giáo để trên đầu tủ (cô bán). Tui thừa lúc không có ai ăn cắp!Trời ạ!

Sợ lắm nhưng bần cùng sinh... đạo tặc!

Tui bắt cái ghế mù u leo lên ghế, thò tay vào keo kẹo hốt một nắm!

Vì sợ bị bắt nên giựt tay nhanh ra, ai ngờ keo kẹo theo tay tui rơi xuống đất. Xoảng! Keo kẹo vỡ tan tành, miễn và kẹo văng tư tung!

Tui điếng hồn! Cô giáo ở nhà sau chạy lên. Tui... tè tại chỗ! Tui nghĩ lần này tui khó sống rồi!

Cô giáo không đánh cũng không quát mắng một tiếng. Sau khi thu dọn chiến trường, cô dẫn tui ra nhà sau rửa mặt và hỏi vì sao tui làm vậy? Tui lí nhí... "Con... đói!"

Cô kêu tui ngồi xuống bộ ván gõ đen mun và... dọn cơm cho tui ăn!

Như một giấc mơ vậy! Điều tui ao ước: một nồi cơm, một tô canh chua cá lóc đồng (hồi đó ko có cá nuôi đâu), một chén thịt heo kho riu nước dừa xiêm!

Sau phút ngỡ ngàng, tui bắt đầu ăn. Tui không mắc cỡ gì, ăn ngon lành! Nào giờ có ăn được vậy đâu! Ôi ngon ơi là ngon!

Cô vẫn ngồi đó, cô trìu mến nhìn miệng tui! Không bao lâu cơm, canh, thịt hết sạch!

Ôi ngon và no!

Gần 40 năm rồi, tôi vẫn nhớ bữa ăn đó, vẫn nhớ gương mặt phúc hậu của cô và nhớ cả tên cô nữa: Cúc Hoa!

Lần khác tui qua nhà thằng bạn nhà chòi chơi, ngay lúc nó đang ăn cơm. Tự nhiên tui... chảy nước dãi! Tui vái cho nó... mời lơi tui một tiếng. Vậy mà nó... làm thinh! Thật đáng ghét!

Nó ăn cơm như... bò ăn rom vậy đó! Nhà nó giàu có, nó đâu có biết đói là gì đâu. Rồi nó lén lúc không có người lớn ở đó, nó đổ ụp cả tô cơm vô cái muỗng dừa của chó! Có cả cục thịt heo nữa, rồi nó chạy đi chơi ngoài hè.

Tui thấy muỗng dừa cơm mà thèm quá! Cái bụng sôi lên. Rồi tui nhân lúc không có ai để ý, tui lấy cái muỗng dừa cơm đó chạy thật nhanh ra lùm chuối. Con chó nó chạy theo tui. Tui qua nhà nó chơi hoài nên quen với con chó nó.

Ôi trời ơi! Tui bốc từng nằm cơm ăn ngon lành! Ôi ngon lắm luôn đó! Con chó cứ ư ử đòi tui... chia cho nó. Tui đói quá nên ăn một hơi hết luôn muỗng dừa cơm chó luôn!

Có thể ai đó sẽ cười và xem thường tui! Không sao cả! Nhưng xin hãy nhớ: "Đừng vội phán xét người khác khi mình chưa rơi vào hoàn cảnh của họ! "


TUỔI DẠI KHỜ - PHẦN 3


Tui còn nhỏ xíu tuổi đã phải đi làm thuê. Ba mẹ tui lãnh mão (khoán) làm cỏ, vô chân mía, đánh lá mía, đồn vác mía xuống ghe lớn chuyển xuống lò đường. Thường thì làm theo con nước lớn có khi tới 2.3 giờ sáng. Ngủ gục có lần ngồi trên giàn côi mía mà lọt xuống sông!

May mà không bị chân vịt máy chặt.Còn vụ bơi lội thì OK, tui lội như cá nược.

Mà làm biếng đi làm lắm, tui khoái tắm sông, chơi nhà chòi, nhảy dây tán u...

Có một lần tui được ăn cơm 100% .Bữa cơm đó ăn với bông so đũa luộc chấm tương xào dừa.

Suốt đời này tui cũng ko bao giờ quên được hương vị của tương xào dừa chấm bông so đũa luộc. Sau này tui mới biết bữa đó cha mẹ tui nhịn ăn, nhường phần lại cho tui.

Bây giờ năm nào tới mùa gió chướng, khi bông so đũa trổ là tui lại làm món ấy để nhớ về kí ức ngày xưa, một thời đói khổ mà đầy kỉ niệm đẹp và tình người.

Đói quá sinh ra nhiều tật.Một trong những tật xấu đó là.... ăn vụng!

Ai đã từng ăn vụng mới biết cái cảm giác đó. Vừa hồi hộp, tim đánh loạn xạ vì sợ bị bắt quả tang. Vừa cái hương vị của món ăn còn bốc khói vừa thổi vừa nuốt trọng!

Công nhận là ăn vụng ngon hơn ăn trên mâm, ăn được cấp phép.

Như lúc yêu, hẹn hò thường thơ mộng, lãng mạng hơn lúc đã lên xe bôn!

Tất cả tạo nên động lực... ăn vụng.

Dần dần tui trở thành đứa ăn vụng... chuyên nghiệp và có nhiều kinh nghiệm. Từ chỗ biết tìm nơi ẩn thân, phục kích, ém quân cho tới việc chớp thời cơ ra tay và tiêu thụ chiến lợi phẩm!

Mỗi lần thấy mẹ, chị tư tui làm đồ ăn là tui nôn nao và lên phương án hành động!

Có lần thấy chị tui luộc bắp. Ôi mùi bắp chín ngào ngạt xông vào mũi! Tui chớp thời cơ chụp ngay một trái vọt tốc hành ra lùm tre.

Tui cầm trái bắp thảy từ tay này qua tay kia va ngược lại. Kết quả cả hai tay đều bị phỏng rộp đỏ!

Sao lúc đó tui ngu vậy trời? Sao ko bỏ trái bắp xuống chờ nó nguội, vì đã đến chỗ an toàn rồi?

Lần khác, tui nuốt trọng cái bánh ít trần bằng cái bánh cam. Má ơi, qua khỏi cổ nó không chịu xuống vì bột nếp dẻo. Tui không thở được. Tui tối tăm mặt mũi, may mà người lớn phát hiện và cấp cứu, nếu không chắc đi rồi, đâu còn gặp các mỹ nhân ở zalo và facebook!

Có lần, mẹ tui làm món vịt xiêm xào gừng. Ôi mồi bén! Tui chớp và tiêu thụ sản phẩm tại chỗ vì ra lùm ko được, có người bên ngoài.

Má ơi, nuốt tới đâu nóng tới đó. Chín ruột, chín gan! Mà ngon ơi là ngon!

Nhung... đêm cũng có ngày gặp ma, chơi dao có ngày đứt tay. Dù là ăn vụng chuyên nghiệp, có thừa kinh nghiệm, nhưng không ít lần tui bị bắt quả tang với nhân chứng, vật chứng đây đủ. Nhưng tội ăn vụng ít nhiều được thông cảm. Thường chỉ nghe... bề trên... tụng vài hồi kinh sám hối!

Nhưng không phải lúc nào cũng vậy.

Có một lần (duy nhất) tui vượt qua lãnh thổ Quốc gia... ăn vụng nhà hàng xóm!

Ôi... Méc cỡ qué đi!

Sát nhà tui có bà đó già rồi mà chết chồng. Bà ấy ở một mình. Nhà bả có vườn dừa, vườn cau. Mỗi lần bán dừa, cau là bà đi chợ mua thịt heo về kho riu nước dừa xiêm.

Hồi đó thịt heo hiếm và mắc lắm. Nhà khá, giàu mới ăn được. Nhà tui thì không bao giờ có món đó trong thực đơn hàng ngày (trừ ngày Tết)

Có chăng là món... thịt heo leo cây. (Má tui đặt tên đó). Là cơm dừa kho bỏ muối, đường, nước màu vào. Nhìn giống da heo, nhưng phải leo lên cây dừa bẻ xuống nên mẹ tui gọi vậy cho... oai.

Hôm đó, biết bà kho nồi thịt. Chờ bà ra vườn tui... chui lỗ chó vô nhà bả. Chó nhà bà với tui là chỗ chí cốt, nó không sủa mà còn mừng khi thấy tui... viếng nhà nó.

Ôi cục nào cực nấy cỡ một tấc vuông, màu vàng sẫm, nâu đỏ, hành lá cộng với hương thơm của thịt ngào ngạt!

Tui thưởng thức ngay 1 cục... 2 cục... 3 cục... Ôi nó ngon!

Tui giựt mình vì đã ăn hơn nửa nôi thịt!

Sợ bị phát hiện, tui không dám ăn nữa nhưng vẫn còn... thèm!

Tui bắt đầu... húp nước. Ôi ngon quá đi!

Nhìn lại nòi thịt tui giựt mình, sợ quá vì nó tuột khỏi cái ngấn trên nồi quá xa!

Tui liền múc mấy ca nước mưa đổ vào nồi thịt cho bằng cái ngấn cũ. Tui lấy nắp vung đậy nồi thịt lại rồi rút lui an toàn.

Tui chạy ra nhà chòi, nhập với đám bạn chí cốt ngoài đó, làm như không có chuyện gì xảy ra!

Chơi với tụi bạn nhà chòi tới xế chiều tui mới mò về nhà. Về gần tới nhà tui, tui nghe tiếng Bà Ba chửi dậy xóm! Bả quả quyết với Phụ Hoàng và Mẫu Hậu của tui: "Thằng Bình nó ăn vụng muốn hết nồi thịt của tui rồi!"

Tui nghe tiếng động ngoài lùm tre. Nhìn lại tui thấy Phụ Hoàng tui đang... chặt nhánh tre xiêm làm roi!

Chết rồi! Họa tới rồi!

Tui tính lén chạy qua nhà thằng TT để lánh nạn nhưng không kịp, Phụ Hoàng tui đã nhìn thấy tui!

- Thằng Bình vô nhà cúi xuống!!!...


TUỔI DẠI KHỜ 4 - NGÔI MIỄU HOANG


Ngôi miễu đó được xây hồi nào không ai nhớ rõ. Nghe người lớn nói nó được ông địa chủ nào đó xây lâu lắm rồi.

Nghe người ta nói chỗ đó linh lắm! Có Bà gì đó ở! Có con rắn thần có cái mồng đỏ lòm ở trong cây đại thụ ngay miễu. Không biết vì sao không ai thờ cúng gì, và nó trở thành cái miễu hoang. Xung quanh cây cối rậm rạp, dây leo chằng chịt, không còn đường nào vô miễu nữa.

Ngày nhà tui chạy giặc về xứ Cồn, ba mẹ tui xin ở đậu trên phần đất của một người mà nhà tui kêu bằng Bác Ba. Bác Ba cho cất nhà trên phần đất sát con rạch, hơi đối diện với cái miễu hoang ấy, cách chưa đầy trăm thước.

Chỗ cái miễu hoang đó thật là đáng sợ!

Quang cảnh hoang sơ, tối tăm, u ám lắm! Khi trời tối càng đáng sợ hơn! Hồi đó đâu có điện đóm gì, chỉ đốt đèn dầu leo lét hay đốt cây rọi mù u, ánh sáng mập mờ. Xung quanh cái miễu hoang đó là vô vàn tiếng chim, thú ghê rợn! Sợ nhất là tiếng chim cú, nghe nó kêu là nổi ốc! Triệu triệu con đom đóm lập lòe chớp tắt ánh sáng xanh mờ ảo!

Đó là khu vực "cấm địa" với mọi người!

Băng nhà chòi tụi tui đông lắm, quậy phá đục nước luôn mà cũng không dám vô vùng cấm địa đó.

Bữa nọ, sau khi dự "tiệc bàn đào" thằng TL (xin được giấu tên) bất ngờ rủ cả đám "thám hiểm" vùng cấm địa! Đang hưng phấn, cả đám OK! Hẹn 9 giờ sáng bữa sau xuất phát!

Bữa sau, tới giờ đi chỉ có 4 đứa.... liều nhất đi, gồm anh tui, tui, thằng TL và một thằng nữa. Số còn lại vì muốn.... bảo toàn tính mạng nên rút lui, trốn đâu biệt tăm!

Tụi tui lội qua con rạch, rồi bò lên vùng cấm địa, vì đường bộ không có đường đi.

Khó đi dữ lắm! Dây bìm bìm, dây lăng chằng chịt, những bụi quau um tùm. Tụi tui bò như bộ đội đặc công! Càng gần tới cái miễu càng sợ! Sống lưng tui lạnh ngắt, nổi da gà hết!

Cái miễu rộng cỡ 2 thước, dài chừng 3 thước. Tụi tui hổng dám lại gần vì trong miễu tối lắm, có tiếng gì đó khò khè ở trỏng! Xung quanh miễu tui thấy mấy bộ xương, chắc xương chồn, khỉ gì đó!

Tui dòm vô cái bộng cây đại thụ, tối quá không thấy gì. Bỗng nhiên tui nghe tiếng khè ghê rợn! Liền sau đó tui thấy một con rắn khổng lồ, mình nó cỡ cây cột nhà! Nó dựng thân nó lên qua cái bộng cây, lè cái lưỡi chẻ đôi của nó ra!

Tụi tui hét lên rồi bò trối chết xuống rạch, bị dây rừng níu kéo, tính đâu nộp mạng cho con mãng xà đó rồi!

Bữa sau, tụi tui kể lại chuyện đi thám hiểm vùng cấm địa cho băng nhà chòi nghe. Tụi nó sợ xanh mặt mà coi 4 đứa tui là những người hùng! Rồi tụi nó về kể cho nhà tụi nó nghe. Chuyện tới tai ba mẹ tui. Hai anh em tui bị một trận đòn nhớ đời vì dám đi vô vùng cấm địa.

Mấy bữa sau, có mấy người chuyên bắt rắn ở xứ xa tới. Nghe nói mấy người đó ở xứ Cầu Kè. Họ nhờ tui chỉ đường để bắt con rắn đó. Tui chỉ dám dẫn họ tới bờ rạch bên này, không dám theo họ qua vùng cấm địa!

Và họ bắt được con mãng xà đó! Đó là một con trăn rất lớn đang ấp trứng! Họ phải cột con trăn vô cái đòn tre gai rồi thay nhau khiêng đi, còn trứng trăn họ cho nhà tui. Một ố trứng bằng cái thúng. Trứng bự như trứng ngỗng, vỏ trứng mềm mà dai nhách. Mẹ tui luộc cho cả nhà cùng thưởng thức! Ôi nó ngon! Vừa bùi vừa béo vừa thơm! Đó là lần duy nhất tới giờ tui được ăn trứng trăn.

Không lâu sau tụi nhà chòi rủ nhau xuống rạch xúc tép, cá. Tôm cá hồi đó nhiều vô kể! Xúc bằng cái rổ tre. Tụi tui vừa xúc tôm cá vừa chọi sình non, la cười dậy xóm! Khi đi ngang cái miễu, đứa nào cũng im re, cố qua mau cái miễu!

Bỗng có một con rắn đen sì từ hướng trên miễu bò xuống rất nhanh, nó cắn con bạn nhà chòi của tui vô tay rồi bò trở lại hướng cái miễu!

- Con M bị rắn cắn rồi - tụi tui la làng lên!

Ba nó lội xuống cõng nó lên rồi cõng nó lại nhà ông thầy trị rắn cắn, cách chỗ tui ở chừng 4 cây số. Đi được một đoạn thì nó chết!

Tui khóc nhiều lắm! Nó là đứa bạn nhà chòi hiền nhất, dễ thương nhất!

Bà con kéo lại nhà nó đông nghẹt. Tiếng kêu khóc, kể lể thảm thiết lắm! Mẹ nó ngất lịm....

Người ta trải chiếu ở nhà sau, đặt nó nằm sấp trên chiếu. Toàn thân nó tím ngắt vì nọc rắn!

Ba nó vừa khóc vừa cầm cây roi tre đánh nó 3 roi!

Lúc đó tui giận ba nó lắm! Nó đã chết rồi sao ba nó còn đánh nó nữa?!..

Sau này tui mới biết ba nó đánh nó vì cho là nó bất hiếu! Bỏ cha mẹ mà đi! Đánh để cho nó trả xong tội bất hiếu! Để nó đầu thai kiếp khác mà không mang tội!

Vậy là tui mất vĩnh viễn một đứa bạn nhà chòi dễ thương nhất! Năm đó nó đâu 10 tuổi gì đó!...


TUỔI DẠI KHỜ 5: CÔ GIÁO TUI


Trường tui học hồi đó toàn thầy cô ở nơi khác đưa đến. Xứ Cù Lao đâu có ai ăn học gì mà làm thầy cô. Anh Hai tui cũng dạy ở đó nhưng cũng từ Miền Đông chạy giặc về. Tui thương nhất là cô Lan ở Nghệ An và cô Kim ở Hà Nội.

Vì hai cô không bao giờ đánh học sinh, còn là đồng hương của tui (miền Bắc).

Ngày về tới trường, Hai cô khóc như.... đưa tang! Một cô khóc tiếng Nghệ An còn cô kia khóc tiếng Hà Nội!

Hai cô thương tui lắm vì hai cô và thầy cô khác ghé nhà tui thường lắm, anh Hai tui dạy chung trường mà.

Cô Lan vừa người, không trắng lắm nhưng nói chuyện nặng và khó nghe vô cùng! Tui thì nghe được còn tụi bạn tui thì... bó... lỗ tai! Những tiếng như: đi mô, mần răng... là tụi nó.... thua rồi! Những tiếng dễ như ngô, sắn, cái bát... mà tụi nó cứ hả miệng, tròn mắt ngơ ngác!

Vậy là tui trở thành... thông dịch viên, là cầu nối giữa cô và trò! Lúc đó tui... có giá lắm! Tự nhiên tụi nó trở nên khoái tui, nhất là tụi Nga My! Tụi nó mời tui đủ thứ: khoai lang xỏ xâu cọng dừa, cà rem bẹ, bánh lọt... Mà tui... chảnh lắm! Vui thì dịch, không vui thì cho tụi nó... bó lỗ tai!

Cô Kim thì nói tiếng ngọt ngào dễ thương lắm luôn đó, nghe như chim hót vậy! Tiếng con gái Hà Nội mà! Cô Kim quả đúng là....mỹ nhân! Cô trắng lắm, dáng cao và xinh đẹp như Tiên Nữ vậy đó! Chuẩn không cần chỉnh!
Cả hai cô còn rất trẻ vì mới... ra lò mà! Vậy mà người ta nỡ lòng đưa về cái xứ Cù Lao mù mịt,
khỉ ho, cò gáy này!

Ngày cô Kim lên lớp đầu tiên cả trường... chấn động!

Cô mặc quần tây xanh dương ủi ly bén ngót, áo trắng tinh và.... đóng thùng! Xứ Cù Lao hồi đó con gái chỉ biết áo bà ba, quần đen. Con gái ra đường mà mặc đồ bộ thì bị... khủng bố liền!
Ngày nay ăn mặc vậy là đúng trang phục công sở và dễ thương nhưng hồi đó thì khác!

Tội nghiệp tụi bạn tui, nhất là đám Nga My! Tụi nó tròn xoe mắt, ngơ ngác: sao cô giáo lạ quá!

Bữa sau phụ huynh kéo đến trường đông lắm! Mấy đứa học trò ngày nào cù bơ cù bất nay bỗng có phước được người nhà đưa đón!
Nhưng mục đích chỉ là... ngắm cô giáo mỹ nhân Kim! Nhất là mấy anh thanh niên cứ nhìn... lé mắt! Những cặp mắt tròn xoe, ngơ ngác. những tiếng xì xầm bàn tán, những tiếng xuýt xoa, chặc lưỡi, có cả cái bỉu môi, lắc đầu, le lưỡi!

Đẹp quá cũng... khổ! Cô Kim bỏ trốn vô phòng tập thể và lại... khóc! Báo hại nhà trường phải ra tay cơn sốt... cô giáo mỹ nhân Kim mới tạm... hạ nhiệt!

Những khi nghỉ cuối tuần, thầy cô khác về nhà chỉ còn lại hai cô. Nhớ nhà, tủi thân hai cô lại... khóc nữa! Tui và người anh sinh đôi của tui thường lên ngủ với hai cô cho hai cô bớt... sợ ma! Hồi đó ai cũng sợ ma! Vụ sợ ma tui sẽ nói riêng ở một ký ức khác.

Những lúc ấy hai cô kể về quê hương và kỷ niệm tuổi thơ của hai cô với ánh mắt xa xăm, vời vợi! Nhất là cô Lan kể Tuy khó nghe nhưng tui hình dung ra một vùng quê nghèo khó mà chan chứa tình người! Kể một hồi cả hai cô lại... khóc! Tui thương hai cô quá cũng... khóc theo! Vậy là cả bốn người cùng... mưa!

Tết năm ấy hai cô không có tiền về quê vì lương giáo viên hồi đó bèo lắm! Lại không có cái... " công lệnh đỏ" gì đó. Vậy là hai cô ở lại trường! Thầy cô khác về nhà hết rồi! Lại khóc!

Hai anh em tui lại lên trường với hai cô. 30 Tết, ngay con nước ròng! Nước ngập mênh mông, lội lủm bủm! Nước ngập cả trường, ngập gần nửa bộ vạt cau! Bốn cô trò ngồi co ro trên bộ vạt cau. Hai cô cứ khóc hoài không chịu nín! Tui thương hai cô quá mà không biết dỗ nín hai cô! Sợ hai cô khóc lắm vì tui nghe người lớn nói Tết mà khóc là mất đi một tuổi!

Ngoài kia, tiếng cười, nói rộn ràng, vui vẻ của bà con đón Tết, tiếng gọi nhau ơi ới,tiếng pháo nổ vang trời của bà con cúng rước ông bà theo phong tục xứ Cồn. Trong này bốn cô trò vẫn ngồi co ro trên bộ vạt cau và... mạnh ai nấy... khóc!

Ôi! Mùa xuân đã về tràn ngập... những dòng nước mắt!...
...
Để xem các phần tiếp theo, xin mời các bạn truy cập vô chủ đề Những câu chuyện ngắn về một thời ấu thơ với nhiều kỷ niệm đẹp để xem tiếp nha. Chúc các bạn luôn vui khỏe nhé!...
Dương Ngọc Thái
Dương Ngọc Thái
Bạn vừa xem Những mẫu chuyện ngắn của tuổi dại khờ (viết lại theo ký ức) trên trang web iini.net, được thành viên Dương Ngọc Thái biên tập vào lúc 2018-03-27T04:59:00+01:00 [nội dung đã được chỉnh sửa/cập nhật gần đây nhất vào lúc 2018-12-20T16:53:21Z].
Bạn có thể tìm thấy nhiều bài viết liên quan trong danh mục:
Hãy chia sẻ bài viết này lên mạng xã hội nếu bạn thấy hay nhé!
Chia sẻ lên Facebook
Có 0 bình luận cho bài viết "Những mẫu chuyện ngắn của tuổi dại khờ (viết lại theo ký ức)"
Sửa bài đăng