Những bài thơ hay nói về Mùa Đông ở Hà Nội với sự cô đơn, buồn

14/12/18
(iini.net) Tuyển chọn những bài thơ nói về Mùa Đông ở Hà Nội với cái lạnh lẽo, sự cô đơn, buồn bã, nhớ người yêu đang ở nơi xa. Đây là phần cập nhật thêm sau chùm thơ Hà Nội mùa đông mà Văn Thịnh đã chia sẻ đến các bạn.


Những bài thơ hay nói về Mùa Đông ở Hà Nội với sự cô đơn, buồn
thơ nói về mùa đông ở Hà Nội (ảnh: iini.net)

Chủ đề Mùa Đông Hà Nội này là bài viết đầu tiên Mạnh Mập tham gia viết bài cho iini.net, các bạn nhớ ủng hộ mình nhé! hì hì..

THƠ MÙA ĐÔNG HÀ NỘI BUỒN

Những bài thơ viết về mùa đông ở Hà Nội với chút buồn man mác của cái lạnh lẽo mùa đông. Nỗi nhớ về người yêu đi xa Hà Nội đã lâu chưa về lại. Thơ miêu tả khung cảnh Hà Nội vào Đông rất riêng và đặc trưng ở vùng đất này..

#01. ()

MỘT THOÁNG MÙA ĐÔNG HÀ NỘI - Thơ: Mỹ Hạnh

Hà Nội mùa đông sông Hồng nghiêng vào phố
Sương chưa tan chân ướt cỏ triền đê
Cầu Long Biên em lỡ nhịp quên về
Lang thang với vạt cúc vàng chớm nụ.

Chiều cuối đông đóa hồng quên khép cánh
Em gái quê chân chất gánh hàng hoa
Sông lững lờ đỏ ửng sắc phù sa
Đây làng lúa ngát xanh màu cổ tích.

Em chợt mong một góc vắng cô tịch
Giữa ồn ào giữa náo nhiệt thành đô
Hà Nội xưa còn nét vẽ mơ hồ
Làng trong phố thanh tao và e lệ .

Bức chân dung qua trầm luân dâu bể
Liệu có còn những nề nếp đoan trang?
Phố âu lo đêm thức trăng chong đèn
Trăng đông lạnh co ro trong ngõ tối .

Người quên chi mà rảo chân bước vội
Mảng thời gian loang lổ những hoài nghi
Phố trong mơ thấp thoáng bóng voi quỳ
Người quân tử bỏ gươm xây hạnh phúc!

HÀ NỘI VÀO ĐÔNG
Thơ: Long Trần

Hà Nội vào đông....
Thoảng chút heo may cho má thắm ửng hồng
Hay tại hơi thở ai chợt nồng nàn lướt qua thật khẽ
Tim bồi hồi run nhẹ....
Ánh mắt nào chớp thật gọn cả dáng hình em!

Hà Nội vào đông.....
Hà Nội vẫn thân quen
Riêng phố nhỏ chiều nay sao như thật lạ
Có phải chăng chỉ vì cái nhìn của ai ấm quá
Làm phố chung chiêng....!

Hà Nội vào đông....
Em thả cho nỗi nhớ chao nghiêng
Cuộn thật tròn , thật tròn để lăn về nơi ấy
Nơi ánh mắt cồn cào như sóng dậy
Đốt cháy em, tan chảy khối băng tình!

Hà Nội vào đông....
Dường như tất cả đều thật lung linh
Trên phố nhỏ quanh mình hình như góc nào cũng ấm
Chợt tủm tỉm cười, con tim như xao động
Có lẽ...mình yêu...!🤣

#02. ()

ĐÔNG THẬT RỒI - Thơ: Giáng Hương

Đành tắt đi chút nắng
Cho trời nhuộm sắc Đông
Phủ thêm màn sương trắng
Đêm lạnh tràn mênh mông

Đông đã về trên phố
Mưa phùn ướt lối về
Cho bờ môi run nhẹ
Giọt từng giọt lê thê

Gió đông ru thật khẽ
Trên mái phố buồn tênh
Đâu rồi... ngày nắng lửa
Khiến cho lòng chênh vênh

Rét mướt vừa ghé cửa
Mưa cũng đã vương mành
Nhớ cho buồn giăng mắc
Sao đông về thật nhanh

Gió về thêm se sắt
Hiu hắt những tàn cây
Chiều không ai phố vắng
Mưa cho nhớ dăng đầy

Sương mùa đông thầm lặng
Hoa sữa rụng cuối mùa
Thương hoài bờ vai nhỏ
Hứng những giọt mưa thưa...

#03. ()

NỖI NHỚ XA XÔI - Thơ: Cỏ Hồng

Hà Nội ơi! Hàng sữa xác xơ gầy
Bao năm tháng vẫn đong đầy nỗi nhớ
Khung cửa nhỏ, tiếng thở dài trăn trở
Biết bao giờ em mới trở về thăm

Hà Nội ơi! Vẫn lặng lẽ tháng năm
Chiều phố Cổ nét thăng trầm huyền bí
Chiều Hồ Tây...đông dịu dàng thi vị
Liễu mơ màng rủ mộng mị hồn tôi

Hà Nội ơi! Một nỗi nhớ xa xôi
Đông dịu ngọt trên bờ môi nồng thắm
Ánh mắt ai đốt cháy chiều thăm thẳm
Đông lạnh về....nhớ lắm....một vòng tay.

Tại mưa...
Thơ: Hoài Nam

Hà Nội sớm nay mưa lại về em ạ
Cái rét lạnh như thấy càng buốt hơn
Không biết tại hồn trống trải cô đơn
Hay vì mưa làm nhoè hờn mi mắt

Hà Nội sớm nay phố phường lặng ngắt
Chẳng thấy cảnh vui tấp nập đón xuân
Có phải do mưa cứ giăng u sầu
Hay nhớ ai mà lòng buồn hoang hoải...

Một mình ai....trong mưa...đi..đi mãi...



#04. ()

PHỐ NGHIÊNG - Thơ: Trần Xuân Trường

Lang thang Hà Nội chiều đông
Sương rơi mềm lá bềnh bồng phố nghiêng

Gặp em má lúm đồng tiền
Mời mua ngô nướng cười hiền dễ thương

Một chiều hoa sữa thơm hương
Dìu ta qua những con đường rất quen

Bạn về ngọng líu hơi men
Giờ này phố đã lên đèn rồi sao

Chổi tre từng tiếng chênh chao
Bóng cô quét rác nhập vào bóng cây

Phố nghiêng nghiêng nét mi gầy
Con đường như một sợi dây thắt hờ..

#05. ()

NƠI MÙA ĐÔNG ĐI QUA - Thơ: Mây Trắng

Hà Nội giờ đã trở lạnh anh ơi..!
Nhành lan tím chơi vơi ngoài khung cửa.
Bầy chim én chẳng chần chừ được nữa.
Đã vội vàng sấp ngửa trốn mùa đông...!

Phố giờ đây hương sữa không còn nồng..!
Để nỗi nhớ cứ chất chồng nỗi nhớ.
Sóng Hồ Tây cũng cựa mình trăn trở.
Đường Thanh niên như đợi bước ai về...!

Góc phố chiều giờ thấm lạnh tái tê...!
Khúc nhạc Trịnh từng lời nghe da diết.
Liệu có phải vì mình xa cách biệt.
Nên trong lòng vẫn tha thiết nồng say..!

Lối em về xác lá vẫn còn bay...!
Khung trời mộng nhớ ngày xưa vàng võ.
Từng đợt sóng cuộn trào con tim nhỏ.
Vẳng ngân lên bao tiếng gọi xa vời..!

Hà Nội giờ để ngõ đợi chơi vơi...!
Từng phím nhạc...
Buông lơi...
Vi thương nhớ...!


LƯU LUYẾN
Thơ: Trần Thanh Vân

Hà Nội chợt vào đông
Muôn tia nắng vẫn ấm nồng trên ngõ phố
Những hàng cây xao xác mùa lá đổ
Để lắng sâu thêm nỗi nhớ, giữa những bộn bề …

Một thoáng buồn ủ ê
Khi hương sữa thoảng về bao kỷ niệm
Đầy yêu thương của một thời ta hoài công tìm kiếm
Những lời yêu âu yếm xoáy trong lòng
Thuở ngây thơ thêu dệt những ước mong
Mọi giấc mơ hằng đêm ... hằng đêm mãi cồn cào cháy bỏng
Mặc kệ trời đông ngoài kia quay cuồng lạnh cóng
Tuổi thanh xuân tràn nhiệt huyết xây đời …
Dù bước chân có đi khắp muôn nơi
Chợt nhìn thấy trên triền đê cánh diều bay chấp chới
Một nhánh liễu dịu dàng run trong màn sương mờ tối
Lại bồi hồi lưu luyến
Hà Nội xưa của tuổi ấu thơ

Thời gian chẳng đợi chờ
Chút gió đông thổi cánh lá bơ vơ trôi lặng lẽ
Vẫn tiếng hát ngọt ngào loang trên dòng sông nhè nhẹ
Đã mãi mãi khắc ghi.

#06. ()

MÙA ĐÔNG LÁ ĐỎ - Thơ: Em Là Cô Giáo

Hà Nội mùa đông, cây bàng lá đỏ
Từng con phố nhỏ, nỗi nhớ nghiêng nghiêng
Rét không của riêng, trải đều khắp chốn
Tâm chưa đủ lớn thơ em vẫn đều

Có người ngóng chiều, nhớ gì không rõ
Đêm về qua ngõ dạ bỗng miên man
Nỗi niềm chứa chan từ miền xưa cũ
Thời gian tưởng rũ, bụi càng dính thêm

Từng hạt sương đêm, tích thành mây trắng
Mùa này ít nắng, lá thiếu màu xanh
Thiếu tình yêu anh, em thành khô héo
Ăn nhiều chất béo bụng mỡ sệ ra

Cơn gió thoảng qua vẫn là cơn gió
Đã từng vượt khó sẽ vững bền hơn
Chỉ nhìn nước sơn, nói gì chắc chắn?
Mình nông cạn lắm vẫn phải trau dồi

Gửi nhắn một lời đông rồi cũng tới
Lá bàng sẽ mới nếu dám rời cây
Màu đỏ hôm nay
Cũng vì mai đấy!

Hà Nội hôm nay lạnh đến tái tê
Sao anh không về để ngày của em bừng lên ấm áp?
Bao nhiêu áo khăn mà môi mắt em vẫn hao gầy nhợt nhạt
Nhưng vài tia nắng trong mắt anh thôi lại khiến má em hồng...

Chỉ vòng tay anh che được cả mùa đông
Ngăn hết gió mưa đang tả tơi xạc xào ngoài phố
Duy nhất anh thôi sưởi ấm con tim em bé nhỏ
Dỗ dành những dại khờ ngủ yên với mi ngoan

Về với em đi cho Hà Nội tràn ngập nắng vàng
Cho nụ cười em tan trên môi anh lấp lánh
Cho đôi bàn tay đan nhau ấm nồng sợ chi giá lạnh
Và ánh mắt ta nhìn nhau đủ xua tan bao giông tố trong đời

Giây phút này...điều em cần chỉ giản dị vậy thôi...

#07. ()

ĐÔNG VỀ - Thơ: Phương Vũ

Hà Nội đông về lạnh lắm anh ơi....
Đêm trở gió lòng chơi vơi tê tái
Anh không bên...sao cứ hoài xa mãi?
Nỗi nhớ kia ái ngại những đêm về.

Hà Nội mùa này lạnh lẽo lê thê...
Trời u ám nên ê trề trống vắng
Nơi ngày cũ sao thấy hoài im lặng
Nhắn nhủ ai...không mang nắng về hong.

Mưa đầu mùa...con phố chẳng còn cong
Những rặng liễu đang mong ngày trở lại
Nơi xa đó...có giá lòng hoang dại?
Bỏ mặc em trong tê tái...lỡ đành.

Còn lại đây với chiếc bóng sao xanh
Cơn gió bấc thổi lạnh chiều lạc bước
Ánh mắt dõi nơi phương trời thân thuộc
Mong đông này mình sẽ được chung đôi.

Đã bao ngày xa cách dấu yêu ơi !
Đông lạnh lắm chiều không anh nức nở
Về bên em cho ấm nồng hương lửa
Để đêm dài không khắc khoải nhớ mong .

Về nhé anh ! Cho ấm những ngày Đông
Xóa tan đi những giấc nồng mộng mị
Kề bên nhau em nghe lời thủ thỉ
Anh về rồi, đông chẳng lạnh đâu em !...

GỬI NGƯỜI..
Thơ: Mai Thế Thăng

Sài Gòn vẫn nóng phải không
Gửi anh xin chút Nắng hồng đi em
Hà Nội ngày sắp Noel
Lạnh cắt da thịt từng đêm mưa phùn

Gửi anh xin nữa nụ hôn
Để bớt tê tái trong hồn thơ ca
Hoa hồng lại nở hiên nhà
Tiếng chim buổi sớm ..như là mới yêu

Gửi cho anh nữa buổi chiều
Bữa cơm đầm ấm canh riêu quả cà
Để chân anh muốn về nhà
Bàn tay em đẩy ..buồn ra khỏi đời

Gửi cho anh nữa nụ cười
Gửi xin ánh mắt của người anh thương
Gửi xin cả những con đường
Dấu chân in lối, phố phường em qua

Gửi cho anh cả giấc mơ
Đôi bàn tay nắm, tóc hờ ngang vai
Anh xin cả dáng trang đài
Để anh ươm hạt mộng hoài phương Nam

Anh thề .anh hứa ..không tham
Chỉ xin nhường ấy ..Em làm được không?

#08. ()

ANH VỀ HÀ NỘI NGÀY ĐÔNG - Thơ: Diệp Ly

Giữa ngày Đông anh về thăm Hà Nội
Một góc trời vẫy gọi những đêm mơ
Cánh chim đơn lạc lối tự ngày xưa
Vùng kỷ niệm bụi mờ giăng ký ức.

Bước thời gian gõ vào hồn day dứt
Cố hương ơi thao thức những canh dài
Anh trở về nhìn phố cũ mưa bay
Đếm xác lá lạc loài trên lối cỏ.

Con đường quen giờ lạ từng góc nhỏ
Tìm nơi nào miền nhớ của ngày qua
Giang đôi tay níu giữ chút âm thừa
Thời hoa mộng chơ vơ màu năm tháng.

Đời lặng lẽ mưa giông rồi nắng hạn
Kiếp lữ hành làm bạn với gió sương
Mai anh về ôm thương nhớ một phương
Đợi chiều xuống buồn vương đầy khóe mắt.

Hiện tại chủ đề này Mạnh Mập vẫn còn đang cập nhật thơ mới các bạn nhé. Mời các bạn xem thêm những chùm thơ khác về Mùa Đông ạ!


Gợi ý bài viết liên quan:
  1. Những vần thơ Mùa Đông hay, đầy cảm xúc khi gió Đông đã về
  2. 1001 bài thơ tình mùa đông buồn bã, cô đơn, lẻ loi, nhớ người ấy
  3. 1001 bài thơ 8 chữ viết về Mùa Đông lạnh lẽo hay nhất
Mạnh Mập
Mạnh Mập
Bạn vừa xem Những bài thơ hay nói về Mùa Đông ở Hà Nội với sự cô đơn, buồn trên trang web iini.net, được thành viên Mạnh Mập biên tập vào lúc 2018-12-14T16:38:00Z [nội dung đã được chỉnh sửa/cập nhật gần đây nhất vào lúc 2018-12-28T02:34:23Z].
Bạn có thể tìm thấy nhiều bài viết liên quan trong danh mục:
Hãy chia sẻ bài viết này lên mạng xã hội nếu bạn thấy hay nhé!
Chia sẻ lên Facebook
Có 3 bình luận cho bài viết "Những bài thơ hay nói về Mùa Đông ở Hà Nội với sự cô đơn, buồn"
  1. Hà Nội đông về lạnh lắm
    Hình như mùa chẳng thương người
    Nhiệt độ hôm nay xuống thấp
    Còn 2... cen ti mét thôi!🤣

    Cà phê một mình quán vắng
    Ô kìa hoa vẫn khoe duyên
    Giá được vô lo vô nghĩ
    Có phải đời sướng như tiên.

    Cà phê vẫn còn thêm đá
    Ướp băng cho những nỗi buồn
    Thôi thì đá băng vốn lạnh
    Lòng người cứ việc mưa tuôn.

    Trăm năm vẫn là hữu hạn
    Mùa đi rồi lại sang mùa
    Kiếp trọ trần gian vốn nghiệt
    Sầu chi cho những được - thua.

    Giá như nỗi buồn bán được
    Mua về một chút niềm vui
    Thế gian chắc mình giầu nhất
    Nào, cười lên đi... ta ơi!
    ......
    Lạnh quá!
  2. Hà Nội ơi Tôi đã về đây!
    Thật lạ, người ta sợ cái lạnh, thế nhưng nếu không có, người ta lại nhắc nhớ mãi không thôi “Sao mùa đông Hà Nội chưa chịu đến?”. Giờ đến rồi đấy, lạnh sun ku!
  3. Hà Nội lạnh rồi, anh biết không?
    Anh nơi xa ấy, nắng có hồng?
    Em thì vẫn nhớ ngày chưa nguội
    Bên anh, đêm lạnh, vẫn ấm lòng...

    Vậy đấy . Mùa đông Hà Nội, cứ chơi trò thoắt ẩn thoắt hiện, ta hoang mang chẳng biết bao giờ đông mới về cạnh bên mình .

    Hà Nội, cuối cùng cũng chờ đến ngày đông trở lại. Còn ta, chờ mãi cũng chẳng thấy ai trở về...
Gửi bình luận

Sửa bài đăng