Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, STT Hài Bá Đạo Từ Facebook

14/12/18
(iini.net) Tuyển chọn những mẫu chuyện cười ngắn mà vui, STT hài bá đạo được sưu tầm từ Facebook để các bạn thư giãn. Những câu chuyện ngắn về cuộc sống thường ngày nhưng vui bất ngờ, khó đỡ nhất.


Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, STT Hài Bá Đạo Từ Facebook
Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, STT Hài Bá Đạo Từ Facebook.

Đây là chủ đề thư giãn nối tiếp sau chùm thơ lục bát chế mà iini.net đã từng chia sẻ.

chuyện cười ngắn mà vui #01. ()

STT VUI: CHUYỆN KỂ CỦA 1 CÔ GIÁO

Tôi kỷ luật một học sinh, yêu cầu cậu ta viết kiểm điểm, rồi mời phụ huynh lên gặp. Sáng hôm sau, cậu ta dẫn tới một ông cụ. Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta: “Ba em đây hả?” Cậu ta trả lời: “Vâng, chính xác là ba em đấy ạ.”

Tôi bảo cậu ta ra ngoài chờ, để tôi nói chuyện với phụ huynh. Cậu ta ra ngoài rồi, tôi quay sang ông cụ: “Ba, ba làm cái gì vậy? Đừng nói ba có con riêng nhá!”

Ông cụ càu nhàu: “Nói bậy nào! Con riêng con riếc cái gì? Tao có biết gì đâu? Tao đang đánh cờ ngoài công viên thì thằng nhóc này đến. Nó… cho tao ba trăm ngàn.”

chuyện cười ngắn mà vui #02. ()

STT VUI: VỢ LƯU TÊN ĐIỆN THOẠI

Tôi và vợ cực kỳ tôn trọng khoảng trời riêng và không gian riêng của nhau. Ví như cellphone của người này là người kia không bao giờ sờ đến. Và tụi tôi chả bao giờ cần cài passcode.

Một bữa, vợ đi đâu đó sớm, quên nên quăng điện thoại trên giường. Tôi thì quờ tay tìm điện thoại của mình không thấy, vô tình vớ phải máy của bả. Cũng vô tình bật điện thoại lên đúng trang các cuộc điện thoại đi đến. Có một người nào đó vợ đặt tên là "Thằng Ngu" gọi đến và gọi đi chi chít trong máy bả. Mật độ cuộc gọi dầy đặc.

Tôi hơi lăn tăn tí ti, bất giác tự nhiên bấm nút gọi đi, gọi cho "Thằng Ngu" đó, thử xem đó là thằng nào.

Góc giường bên kia, điện thoại của tôi chợt réo ầm ầm, rung bần bật.

chuyện cười ngắn mà vui #03. ()

CHUYỆN VUI: TAI NẠN VÌ HOA SỮA

Nhắc chuyện Hà Nội đang chửi um cái mùi hoa sữa nồng nàn, tôi nhớ lại tôi cũng từng là nạn nhân của hoa sữa, dù tôi sống tít trong Sài Gòn.

Chuyện là thế này. Hồi đó lớp đại học của con bạn gái (giờ là vện) tổ chức cắm trại đêm, nó rủ tôi đi cùng. Lúc bia bọt với mấy thằng em cùng lớp nó, tôi giữ mình gì đâu, nào dám say sưa, nghĩ là tối nó sẽ xi-nhan cho đi chơi. Ai dè, mới nửa đêm, vừa tan sinh hoạt cộng đồng là nó mò vô lều đám con gái lớp nó ngủ thẳng cẳng. Lều một đống con gái, sao tôi dám mò vô. Đi lang thang chán, buồn, lại dụ mấy thằng bạn nó còn chưa say hẳn uống bia tiếp. Thấy có cây đàn guitar ở bên cạnh, ngứa tay, cầm chơi và... rên rỉ bài Hoa Sữa.

Vừa nhạc nhẽo, vừa uống, cảm hứng tự nhiên nó lên. Khúc cuối bài hát, tôi gào ầm lên: “Hoa sữa vẫn nồng nàn đầu phố đêm đêm. Thế éo nào, em lại quên anh? Thế éo nào, em lại quên anh?”

Chát một tiếng. Con bạn gái tới sau lưng tự bao giờ mà tôi không biết, cầm cái ca nhựa múc bia bạng thẳng vô đầu tôi. Hồi đó uống bia bằng xô, múc bia bằng ca nhựa múc nước tắm á. Không phải cái ca để uống đâu. Đau phết á.

Đấy. Tai nạn chỉ vì hoa sữa như thế. Sau đó thì, vì quá giấc rồi, không ngủ được nữa, nên hai đứa thức tới sáng luôn. Hậu quả sau đó còn nặng nề gấp nhiều lần nữa. Chỉ là tôi không tiện kể ra đây mà thôi.

Nên giờ Hà Nội chặt hoa sữa đi, tôi thấy rằng thì là... rất chi là đúng đắn!

chuyện cười ngắn mà vui #04. ()

CHUYỆN VUI: TRÒ CHUYỆN ĐẦU NĂM HỌC

Con trai sáu tuổi, vô lớp Một. Cô chủ nhiệm hỏi: "Mẹ con làm nghề gì?" Nó tự hào đáp: "Mẹ con kinh doanh." Cô lại hỏi: "Thế ba con làm gì?" Thằng bé suy nghĩ rất lâu, nhưng chả nghĩ ra gì, cuối cùng đáp: "Con không biết. Nhưng ở nhà con thấy mẹ sai cái gì thì ba làm cái đó."

chuyện cười ngắn mà vui #05. ()

CHUYỆN VUI: GIẾNG THẦN

Hướng dẫn viên: “Giếng này là giếng thần. Mọi người chỉ cần ném một đồng xu xuống giếng, và chắp tay khẩn cầu. Lời khẩn cầu sẽ được thần linh nghe thấy.”

Anh chồng ném đồng xu xuống giếng, rồi chắp tay khẩn cầu.

Tới lượt chị vợ. Chị cũng ném đồng xu xuống giếng, rồi định chắp tay khẩn cầu. Cơ mà chị lại tò mò dưới đáy giếng có nhiều xu không. Chị cúi người coi, chả dè trượt chân, té òm xuống giếng.

Cả đoàn du lịch xúm vô, kéo chị vợ lên. Ai nấy lo lắng, sơ cứu chị, hỏi han chị có sao không, có trầy xước gì không, có bị uống nhiều nước giếng không, vân vân và vân vân...

Riêng anh chồng, chỉ thấy anh đứng đằng xa, trố mắt nhìn, chả thấy anh hỏi han vợ câu nào.

Một lát, nghe anh lẩm bẩm: “Linh éo gì linh thế!”

chuyện cười ngắn mà vui #06. ()

STATUS VUI: LẦN ĐẦU XUẤT NGOẠI

Năm 1996 mình lần đầu xuất ngoại. Sang Sydney học Anh ngữ. Trước lúc sang thì cũng học tiếng Anh ở Việt Nam chút chút. Học cuốn Streamline, và trình tiếng Anh giao tiếp cơ bản cũng đã... tàm tạm.

Có một kỷ niệm buồn cười thế này. Mấy ngày sau khi sang tới bên đó, mình nói chuyện với một bà lớn tuổi người bản xứ gần nhà. Bả chào mình: “How are you?” Mình trả lời: “I’m fine. Thank you. And you?” Bả đáp: “I’m good.”

Sau đó bả hỏi: “Mày có phải người Việt Nam không?” Mình đáp: “Vâng.” Bà lại hỏi: “Mày mới sang phải không?” Mình đáp: “Vâng.” Và mình hỏi lại: “Sao bà biết?”

Và đây là câu trả lời của bả: “Tao thấy cứ đứa nào khi hỏi “How are you?” mà trả lời “I’m fine. Thank you. And you?” là y chang 100% từ Việt Nam mới sang.”

Ôi... Streamline English. Híc híc...

chuyện cười ngắn mà vui #07. ()

CHUYỆN VUI: KINH NGHIỆM CUỘC SỐNG

Có thằng bạn nhậu kể: “Tao say nắng, mày ạ. Nhưng cô ấy có chồng rồi. Mỗi lần chồng cô ấy đi công tác vắng, cô ấy lại gọi điện cho tao, và tao lại phi ngay tới bên cô ấy.”

Hỏi hắn: “Mày ko sợ chồng cô ấy về bất chợt à?” Đáp: “Cô ấy bày cách cho tao rồi. Mấy lần gã chồng về bất chợt, đều điện thoại trước cho tao đấy. Tao xuống rồi gã mới lên.”

Cười: “Mày xạo thì cũng xạo vừa vừa thôi chứ? Làm như tao là con nít á?” Hắn tự ái, bảo: “Tao nói thật chứ xạo gì. Cô ấy nhà ở chung cư, hầm để xe book riêng chỗ đậu xe. Gã chồng cứ đi vắng là tao đánh xe đậu vô chỗ ấy. Và tao ghi lại số điện thoại, cài trên gạt kính xe. Gã mà về đột xuất là điện thoại réo tao xuống, trả chỗ đậu xe cho gã, rồi gã mới lên lầu được. Đương nhiên cũng phải nghe gã chửi một tí. Tội đậu xe láo á. Rồi xin lỗi gã. Tao xạo mày làm gì chứ?”

Ái chà... Cái cuộc sống này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhỉ?

chuyện cười ngắn mà vui #08. ()

CHUYỆN VUI: OÁNH NHAU VÌ THƯ PHÁP

Thủa sinh viên, tôi cũng thuộc tuýp lãng mạn phết đấy. Tôi tập viết văn, tập nhạc, tập vẽ... Còn cả tập làm thơ nữa. Điều đáng buồn là những bài thơ của tôi làm, chính tôi chả bao giờ muốn đọc lại. Rồi tôi còn theo học một lớp thư pháp được mấy tháng nữa. Lớp thư pháp mở ngay trong trường, và thầy thư pháp cũng là một thầy giáo trong khoa.

Thế nhưng chỉ vì một lần viết thư pháp mà tôi bỏ hẳn thư pháp, và không bao giờ làm thơ làm thẩn nữa. Tôi thực là không có số làm thư pháp gia hay thi sỹ.

Số là thế này. Một lần, trong lớp học thư pháp nóng quá, tôi xách giấy mực bút nghiên ra chân cầu thang tầng lửng tòa nhà giảng đường ngồi tập cho mát. Như những người thư pháp thực thụ chuyên nghiệp, tôi trịnh trọng đặt giấy, bút chỉnh tề, rồi lấy mực mài trong nghiên.

Có một thằng bạn cùng khóa nhưng khác khoa đi qua, trước cũng quen nhau một chút trên sân banh, thấy tôi trịnh trọng mài mực chuẩn bị viết thư pháp như thế, hắn tò mò dừng lại xem. Tôi không muốn phân tâm nên kệ hắn, cắm cúi vô việc chuẩn bị viết chữ của mình.

Thế rồi tôi tập trung tinh thần bắt đầu viết. Tôi viết cực nhập tâm, cẩn thận, chăm chú, chả thèm để ý tới cái thằng bạn khác khoa đang đứng xem đó. Tôi viết thảo thư liên bút. Xong chữ ấy, tôi nhấc bút lên, thở phào hài lòng với tác phẩm của mình. Rồi tôi ngẩng đầu lên nhìn cái thằng kia qua cặp kính trễ, cũng muốn có một lời tán thưởng chữ đẹp thành công từ hắn. Dù sao hắn cũng đang coi tôi viết. Nhưng tôi thấy cái thằng kia lại đang trợn mắt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ nhìn tôi. Tôi cúi xuống nhìn tác phẩm thư pháp của mình. Một chữ “Cút”.

Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chợt thấy hắn nhào tới. Và bốp một tiếng, hắn tát tôi một cái choáng váng. Tôi nổi điên, phóng trả ngay một cước bằng mũi chân thật lực vào bụng hắn khiến hắn đau gập người. Rồi chúng tôi túm lấy nhau, vật nhau, đấm nhau uỳnh uỵch, lăn lông lốc theo thành cầu thang.

Mọi người trong lớp thư pháp túa ra. Họ can đánh nhau, gỡ hai thằng đang hăng máu ra, đẩy mỗi thằng ra một phía. Lúc can ra được thì mặt cả hai đứa đã đầy vết bầm tím, đầu nổi u từng cục. Và quần áo thì tơi tả. Trận chiến quần thảo tay bo khá là dữ dội, hai bên đều xơ xướp tang thương.

Thầy thư pháp từ trong lớp chạy ra, hỏi: “Sao thế?” Tôi giận dữ chỉ mặt thằng kia, mách: “Tự nhiên nó đánh em.” Thằng kia chỉ tờ thư pháp lăn lóc dưới đất, cãi: “Em có làm gì nó đâu? Em đứng xem nó viết thư pháp. Tự nhiên nó chửi xéo em. Đấy, thầy xem!”

Ông thầy thư pháp nhìn tác phẩm thư pháp tuyệt diệu chữ “Cút” của tôi, lắc đầu bảo: “Người viết thư pháp, người đứng xem là chuyện thường. Sao em lại dùng thư pháp để chửi bới, mắng mỏ người ta thế?”

Tôi giận, gân cổ lên cãi ngay: “Em có chửi bới mắng mỏ gì ai đâu? Em thư pháp lại bài thơ em mới viết sáng nay đấy chứ. Em chỉ thích thư pháp thơ của em, không muốn thư pháp thơ của ai khác hết.”

Chuyện chỉ có thế thôi. Và bài thơ ấy của tôi hồi ấy nó như thế này:

Cút rượu bên mình
Đường xa diệu vợi
Tráng chí hùng tâm
Vững lòng bước tới!

(đang còn cập nhật..)
Gợi ý bài viết liên quan:
  1. Thơ chế vui Cây Tre Trăm Đốt (những phiên bản hài bá đạo nhất)
  2. Thơ vui Tuyển Vợ, thơ chế tuyển Thê hài bá đạo nhất dành cho FA
  3. 1001 ảnh chế Doremon hài hước, bá đạo nhất để thư giãn
Trịnh Thanh Biên
Trịnh Thanh Biên
Bạn vừa xem Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, STT Hài Bá Đạo Từ Facebook trên trang web iini.net, được thành viên Trịnh Thanh Biên biên tập vào lúc 2018-12-14T07:32:00Z [nội dung đã được chỉnh sửa/cập nhật gần đây nhất vào lúc 2018-12-18T15:27:31Z].
Bạn có thể tìm thấy nhiều bài viết liên quan trong danh mục:
Hãy chia sẻ bài viết này lên mạng xã hội nếu bạn thấy hay nhé!
Chia sẻ lên Facebook
Có 1 bình luận cho bài viết "Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, STT Hài Bá Đạo Từ Facebook"
  1. Thư giãn được đó bạn =))
Gửi bình luận

Sửa bài đăng